Chàng Rể Vô Song

Chương 811: Tạm xa nhau




Bóng đêm dần bao phủ.

Trong sân biệt thự núi Vân Mộng, Mercedes dừng cái kịch, Dương Lệ bận rộn cả ngày vừa trở về.

Cô bước xuống xe, xoa xoa bả vai nhức mỏi, thấy Lâm Hàn đứng ở cửa thì hơi bất ngờ.

"Ông xã, anh đứng đây làm gì vậy? Có chuyện gì à?", Dương Lệ khó hiểu hỏi.

Lâm Hàn lắc đầu cười, không nói gì.

Dương Lệ cảm thấy kỳ lạ, trong lòng chợt có dự cảm xấu. Cô bước tới trước mặt Lâm Hàn.

Lâm Hàn dẫn Dương Lệ về phòng, rồi xoa bả vai cho cô.

"Sao? Hôm nay mệt thế à?", Lâm Hàn dịu dàng hỏi.

Dương Lệ nghe vậy thở dài, có chút bất lực nói: "Một thời gian rồi không đụng tới công việc trong công ty, ai ngờ vừa đi làm đã có một đống chuyện rối bòng bong. Hôm nay, em mới giải quyết xong mớ bòng bong kia, thì gặp người phụ trách bên Bắc Đông rồi bàn việc hợp tác luôn".

Lâm Hàn nghe vậy chỉ cười, biết cái mớ rắc rối kia có lẽ là do không đúng ý cô mà thôi.

Quỹ đầu tư Nhân Phàm là một công ty có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, mỗi một nhân viên từ trên xuống dưới đều hết sức có trách nhiệm. Ai không có đã sớm bị đuổi, người ở lại đều là những nhân viên nghiêm túc trong công việc.

Chẳng qua, yêu cầu của Dương Lệ hơi cao, bọn họ chưa đạt đến sự đòi hỏi của cô mà thôi.

"Hợp tác với bên Bắc Đông sao rồi? Có suôn sẻ không?", Lâm Hàn lại hỏi.

"Rất suôn sẻ", sắc mặt Dương Lệ hơi dịu đi, nói: "Lần này, bên đối phương có thành ý hơn rất nhiều, không giống tên Tạ Kiến Bình lươn lẹo kia, rõ ràng là ông ta chẳng thật lòng muốn hợp tác gì hết. Người phụ trách mới tới làm việc hết sức đúng mực và hợp tình hợp lý. Hôm nay, tụi em cũng đã bàn bạc xong, kế tiếp chỉ cần hoàn thiện một số chi tiết là vài ngày nữa có thể bắt đầu hợp tác rồi".

Lâm Hàn nghe vậy thì gật đầu, yên tâm hơn. Sự hợp tác giữa Hoa Đông và Bắc Đông đều mang lại lợi ích rất lớn cho đôi bên, nên cả hai rất coi trọng nó.

Tuy bên Bắc Đông có mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia, sẽ mang đến rất nhiều lợi nhuận cho các thế lực vùng xám ở đó. Nhưng cũng không thể chỉ dựa hết vào nó. Hơn nữa, mấy nhà xưởng kia là của Lâm Hàn và nhà họ Lâm, nói trắng ra cũng không phải tiền do họ tự kiếm. Mới đầu thì không sao, nhưng về lâu dài lại dễ nảy sinh vấn đề.

Còn sự hợp tác giữa Bắc Đông và Hoa Đông lại khác, chủ yếu là hai bên bắt tay nhau, tận dụng tài nguyên nổi trội của Bắc Đông, cộng với vô số ngành sản xuất là có thể giúp những thế lực ở vùng xám kiếm được lợi nhuận về lâu dài, nên đương nhiên vô cùng quan trọng.

"Có khó khăn gì trong chuyện hợp tác với Bắc Đông thì cứ nói với anh, anh sẽ giải quyết giúp em", Lâm Hàn cũng nói. Anh đau lòng cô làm việc mệt mỏi như vậy, nên muốn chia sẻ đôi chút áp lực với Dương Lệ.

Nhưng Lâm Hàn cũng biết đây là sự lựa chọn của Dương Lệ, tuy mệt mà vui. Vì vậy, từ đầu đến giờ anh vẫn không nhắc tới chuyện hay là cô ở nhà đi, anh sẽ nuôi.

Dương Lệ nghe thấy thế, gật đầu.

Sau khi trải qua chuyện lần trước, Dương Lệ đã biết mọi thứ bây giờ của cô đều có bóng dáng Lâm Hàn lặng lẽ đứng sau giúp đỡ mình. Mặc dù hơi thất vọng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Xét cho cùng, Dương Lệ cũng có dựa vào năng lực của mình và không ngừng trau dồi nó mới được như ngày hôm nay.

Mà sự hợp tác lần này với Bắc Đông vẫn là do Lâm Hàn đứng ra chủ trì.

Phải biết rằng, Lâm Hàn mới đi ra ngoài làm việc, rồi trở về chưa được mấy ngày lại đi tiếp, còn đi lâu nữa chứ. Dương Lệ không bực mới lạ.

Lâm Hàn nói xong, có thể cảm giác bả vai Dương Lệ chợt cứng ngắc. Đương nhiên là anh hiểu được tâm trạng của cô.

Lâm Hàn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải nói tiếp: "Chuyện lần này cũng rất quan trọng, anh phải đi. Về sau, có lẽ sẽ càng bận rộn hơn vì phải dần tiếp quản công việc trong gia tộc, nên sẽ càng ngày càng có nhiều việc cần làm. Nhưng, em yên tâm. Chỉ cần qua đoạn thời gian này, kế tiếp ổn định rồi thì anh không cần ra mặt nữa. Lúc này, chỉ tạm xa nhau một thời gian thôi".



chapter content