Chàng Rể Phế Vật

Chương 401: Đừng liếm



“Hội trưởng Trương…” Đào Lương lấy dũng khí yếu ớt mở miệng nói.

Đổi lại là ngày thường chắc chắn ông ta sẽ không làm như vậy. Nhưng tình huống hiện tại thì khác, Kinh nói với ông ta muốn Trần Xuân Độ tiến vào Chung Cực Tam Đao.

Ai có thể nghĩ tới, Trần Xuân Độ vốn không đoái hoài hội trưởng Đào, vậy mà lại không tham gia Chung Cực Tam Đao, còn đổi thành Trương Bảo Thành.

Đào Lương vô cùng khó xử. Trương Bảo Thành là cấp trên của ông ta, nếu như là bình thường thì chắc chắn ông ta sẽ nghe theo răm rắp. Nhưng bây giờ thì khác, ông ta có nhiệm vụ trên người, nhất định phải nghĩ đủ mọi cách để đưa Trần Xuân Độ vào Chung Cực Tam Đao.

Mà hội trưởng Đào mới vừa mở miệng còn chưa kịp nói gì thì Trương Bảo Thành đã lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta một cái rồi hỏi: “Sao vậy? Có ý kiến gì không?”

Ánh mắt uy nghiêm chèn ép của Trương Bảo Thành rơi vào trên người Đào Lương khiến toàn thân ông ta run lên: “Đương nhiên không có.”

Đám người vây xung quanh ồ lên một trận, ai cũng không ngờ chuyện này lại trở nên như vậy. Vị trí cuối cùng trong danh sách của Chung Cực Tam Đao thuộc về tập đoàn Lê thị. Chỉ có điều người tham gia tranh tài lại đổi thành Trương Bảo Thành.

Trương Bảo Thành chính là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch của nước C. Ông ta đánh cuộc tài nghệ đổ thạch thâm hậu, hơn nữa chính ông ta còn là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, đối với Chung Cực Tam Đao tự nhiên là rõ như lòng bàn tay. Chuyện này vô cùng có lợi cho tập đoàn Lê thị.

Tuy rằng hầu như tất cả mọi người ở đây đều đã từng chứng kiến Trương Bảo Thành bại bởi Trần Xuân Độ, thế nhưng phần lớn đều cho rằng ở phương diện tổng hợp, Trần Xuân Độ không thể nào là đối thủ của Trương Bảo Thành.

Không ít người ném ánh mắt thương hại về phía Trần Xuân Độ. Trong mắt bọn họ, cơ hội tốt như Chung Cực Tam Đao này giống như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Đối với rất nhiều khách tới đổ thạch mà nói thì đây là sự cám dỗ không thể nào cự tuyệt… Vậy mà Trần Xuân Độ lại lãng phí như thế!

Mà thời điểm bọn họ đánh giá Trần Xuân Độ từ đầu đến chân thì trong mắt càng hiện vẻ khinh miệt.

Đối với mấy người bọn họ, Trần Xuân Độ chỉ có thể được tính là một thằng nhà quê, vì vậy nên mới bỏ qua cơ hội tốt như thế, để cho Trương Bảo Thành đạt được ý nguyện.

Trần Xuân Độ mỉm cười, anh mặc kệ những ánh mắt mỉa mai kia, nắm bàn tay mềm mại trắng nõn của Lê Kim Huyên, nhìn cô chăm chú với vẻ thâm tình sâu sắc.

Nữ thần tổng giám đốc đứng ở nơi đó, đương nhiên cô cảm giác được tình cảm nồng nàn của Trần Xuân Độ. Da đầu cô tê dại, thậm chí còn hơi ghét bỏ ánh mắt đó của anh. Cô vốn định giằng ra khỏi tay Trần Xuân Độ, nhưng vừa nghĩ tới thủ đoạn và vẻ thản nhiên của anh khi từ bỏ cơ hội Chung Cực Tam Đao vừa rồi, đôi mắt đẹp đẽ của cô loé lên một chút phức tạp mờ nhạt.

Lúc này, nội tâm Lê Kim Huyên hơi giống với mái tóc dài của cô, có chút mất trật tự. Cô đứng ở nơi đó, bất tri bất giác để mặc Trần Xuân Độ siết chặt tay mình. Gương mặt tươi cười cứng đờ.

“Kim Huyên, chúng ta trở về thôi.” Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền vào trong tai Lê Kim Huyên. Nữ thần tổng giám đốc chợt hoàn hồn, nhìn thấy Trần Xuân Độ nhìn mình đầy tình cảm.

Trong khoảnh khắc đó, Lê Kim Huyên lập tức tê dại cả da đầu, toàn thân nổi da gà!

Ngay cả Lê Thần Vũ luôn có cảm giác bản thân nắm trong tay hết thảy lúc này nội tâm cũng không nhịn được mà run rẩy. Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới Trần Xuân Độ lại bỏ qua danh ngạch Chung Cực Tam Đao, điều này làm nét mặt anh ta sinh ra một tia âm trầm.

Sau khi được Lê Hồng rèn giũa, so với thời điểm còn ở thành phố T thì đã lâu rồi Lê Thần Vũ không có tâm trạng thấp thỏm và dễ bị Trần Xuân Độ chọc giận như vậy.

“Chỉ cần anh đã đến Yên Kinh thì nhất định sẽ bị tôi giẫm nát dưới lòng bàn chân, báo mối nhục cụt tay.” Lê Thần Vũ chậm rãi nói.

Dứt lời, Lê Thần Vũ quay người sang chỗ khác. Trong vòng vây chặt chẽ, bóng dáng anh ta dần dần biến mất…



Chiếc xe màu đen lướt nhanh trên đường phố, Trần Xuân Độ vừa đánh tay lái vừa ngửi được một hương thơm nhàn nhạt như hương hoa lan. Anh thường xuyên nhìn vào kính chiếu hậu ở trong xe, liếc qua Lê Kim Huyên ngồi đằng sau.

Từ khi tiến vào xe đến giờ, nữ thần tổng giám đốc vẫn luôn lâm vào trầm tư. Đôi mắt to trong veo như làn nước thu vẫn còn loé lên tia sáng kỳ dị, không biết cô đang suy nghĩ điều gì.

Đột nhiên giọng nói mang theo sự dò xét của Trần Xuân Độ thận trọng vang lên: “Kim Huyên, em đang nghĩ gì vậy?”

Lê Kim Huyên khẽ nâng mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, bất thình lình cất lời: “Con dao găm của anh để ở đâu vậy? Tôi có thể xem không?”

Trần Xuân Độ hơi sửng sốt: “Kim Huyên, bỗng dưng em muốn xem cái đó làm gì? Con dao đó rất sắc, nếu không cẩn thận thì em sẽ bị thương…”

Biểu hiện của Trần Xuân Độ vô cùng tự nhiên, mà khi Lê Kim Huyên hỏi về dao găm Long Nha, theo bản năng trong lòng Trần Xuân Độ dâng lên sự cảnh giác mãnh liệt.

Đương nhiên Lê Kim Huyên không biết rõ về… dao găm Long Nha. Ở hải ngoại, mỗi khi dao găm Long Nha xuất hiện thì chắc chắn sẽ kéo theo một trận gió tanh mưa máu!

Đối với vô số nhân vật siêu cấp, quân phiệt quốc tế và các thế lực ở hải ngoại… dao găm Long Nha đại biểu cho Long Vương!