Chàng Rể Đa Tài

Chương 152



người khác chê cười hay sao?"

"Họ có thể bảo vệ ông sao?" Hàn Tam Thiên cười nhẹ. Hai người này so với người thường có thể xem như rất mạnh, nhưng đối với Hàn Tam Thiên cũng chỉ là một tờ giấy nát mà thôi.

"Mày có thể thử, hy vọng mày đừng bị giết quá thảm." Nói xong, Diệp Phi không hoang mang gì nằm xuống.

Hai tên thủ hạ xoa tay, nhìn Hàn Tam Thiên dữ tợn.

"Nhóc, mày muốn chết như thế nào."

"Cảm giác gãy chân như thế nào, đã được tận hưởng chưa?"

Hàn Tam Thiên không thời gian lãng phí cũng bọn họ, ra tay trước. Đối với một người am hiểu chơi dao như anh, giết hại kẻ chủ quan không để anh vào mắt cực kỳ đơn giản.

Thầy của Hàn Tam Thiên, vq, chỉ dựa vào một thanh dao nhỏ, trở thành người lợi hại nhất nhà họ Hàn, hơn nữa cả Yến Kinh cũng không có đối thủ.

Hai tên to con ầm ầm ngã xuống đất trong nháy mắt, Diệp Phi đang nhắm hai mắt đợi phụ nữ đến hầu hạ thản nhiên nói: “Vất tên tạp chủng này ra ngoài, đừng quấy nhiễu cuộc vui của ông đây."

"Diệp Phi, trên đường xuống địa ngục, tôi sẽ đốt cho ông hai nữ đầy tớ giấy."

Nghe Hàn Tam Thiên vẫn còn nói chuyện được, Diệp Phi đột nhiên mở mắt. Khi gã nhìn thấy thủ hạ của mình ngã xuống mà Hàn Tam Thiên hoàn toàn lành lặn, cuối cùng hiểu được người trước mắt này là người gã không thể khinh thường được.

"Mày là ai!" Diệp Phi hỏi.

"Không phải ông điều tra tôi rồi sao? Sao ngay cả tôi là ai mà cũng không biết vậy." Hàn Tam Thiên cười nói.



Những lời này khiến Diệp Phi sợ tới mức run bần bật. Người gần nhất mà gã điều tra, là người đã đẩy lui Đao Thập Nhị trên đấu trường.

Vậy chẳng lẽ, người trước mắt này chính là tên đó!

Không tồi, nếu không phải là tên đó thì hai tên thủ hạ này sao có thể khinh địch để rồi bị giải quyết như vậy?

"Cậu đừng giết tôi, muốn cái gì Diệp Phi tôi đều có thể cho cậu. Tiền, phụ nữ muốn bao nhiêu tội cho cậu bấy nhiêu." Diệp Phi nói.

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn mạng của ông." Lúc này, trên hành lang truyền đến một tiếng thét chói tai. Có lẽ là phụ nữ mà Diệp Phi gọi tới.

Thời gian không cho phép Hàn Tam Thiên

kéo dài nữa.

Diệp Phi thấy Hàn Tam Thiên đang lại gần mình, quỳ gối luôn trên giường, nhưng vận mệnh của gã đã được định đoạt từ thời điểm đi điều tra Hàn Tam Thiên.

Máu tươi nhuộm hồng ga giường màu trắng, Diệp Phi đau đớn ôm chặt cổ thống hận nhìn Hàn Tam Thiên nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống.

Đợi đến khi nhân viên an ninh của Kim Kiều Thành chạy tới, năm người Diệp Phi đã ngừng thở, không còn sinh mệnh.

Chuyện này nhanh chóng rơi vào tai ông chủ của Kim Kiều Thành, dù bình thường ông ta vẫn luôn chiếu cố Diệp Phi nhưng giờ Diệp Phi đã chết, người đi trà lạnh. Để tránh cho nhiều lời ra tiếng vào, ra lệnh cho thủ hạ mang thi thể của Diệp Phi chôn lấy thi thể gã ngoài thành phố trong đêm tối. Còn hung thủ là ai, ông ta không quan tâm, cũng sẽ không để người ta biết Diệp Phi chết ở Kim Kiều Thành,

Dù sao Kim Kiều Thành là một nơi bất hợp pháp, chẳng may kinh động đến chính phủ, bị điều tra thì Kim Kiều Thành của ông ta chỉ có nước đóng cửa ngừng

kinh doanh.



Vì không để Mặc Dương lo lắng cả một đêm, Hàn Tam Thiên gọi cho Mặc Dương một cuộc điện thoại bảo bình an, sau đó khập khiễng lái xe .

Dù sao anh cũng đâu phải Spider Man, bị buộc phải nhảy từ tầng ba xuống, muốn lành lặn toàn thân là không có khả năng.

Mặc Dương biết Hàn Tam Thiên thế mà đã thành công giết Diệp Phi, khiếp sợ thật lâu rồi mà chưa lấy lại bình tĩnh.

|

Đối với ông, xác suất thành công của vụ

này không đến mười phần trăm, mà Hàn Tam Thiên lại làm được .

Mặc Dương cúp điện thoại, cười khổ lẩm bẩm nói: "Tôi tự hỏi có chuyện gì mà cậu không làm được không?"

"Anh Mặc, anh Tam Thiên đã giết Diệp Phi rồi sao?" Lâm Dũng ở bên cạnh kinh hãi hỏi.

Mặc Dương gật gật đầu.

Ánh mắt của Lâm Dũng phút chốc tràn đầy hoảng sợ. Không cần lo chuyện hiện tại anh ta đã không còn chiếm được sự

trọng dụng của Hàn Tam Thiên nữa, nhưng chuyện này đã báo cho anh ta biết, tuyệt đối không thể có bất cứ ý nghĩ phản bội Hàn Tam Thiên, nếu không kết cục của anh ta kết thúc như Diệp Phi.

Diệp Phi do khinh địch mà bị giết, còn anh ta thì là cái gì chứ?

Hàn Tam Thiên về đến nhà, khi anh nhìn thấy chăm đệm nằm dưới đất thì đúng đời tại chỗ.