Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 2: Đến trễ



Quay về căn hộ rộng hơn tám mươi mét vuông, được trang trí một cách đơn giản của mình, Lý Thế Kiệt ngả lưng ngay vào chiếc sô pha đôi rộng lớn của mình ở phòng khách. Nhắm hai mắt lại, nghĩ về những vấn đề vừa nói với Lý Hữu Bằng.

Xét về mặt lý, thông thường chúng ta đều thấy con gái gả ra khỏi nhà đều phải theo về nhà chồng, chỉ những trường hợp đặc biệt không đủ kinh tế mới phải ở rể. Vậy mà nhà anh không thuộc dạng không có kinh tế, đã vậy cũng phải chịu số phận ở rể như vài người khác. Như vậy thật khó hiểu.

Hoặc cũng có thể gia đình họ cũng giống như những gia đình khác, không muốn con gái rời xa mình?

Cuộc đời vốn không thoả mãn ý của chúng ta.

Lý Thế Kiệt ngồi dậy, mở chiếc laptop, màn hình đủ sắc hiện lên, hắt ánh sáng lên gương mặt điển trai, góc cạnh của anh. Anh muốn tìm hiểu xem đối tượng kết hôn với mình là người như thế nào mà lại khiến nhiều người không thể theo đến cùng. Và cả thông tin gia đình của cô ấy.

Ngón tay dài di chuyển liên tục và linh hoạt trên bàn phím, chỉ vài thao tác ngắn ngủi, Lý Thế Kiệt đã thâm nhập thành công vào hệ thống thông tin nhà nước, tìm tên người mình chuẩn bị kết hôn.

Bức ảnh một cô gái với dung mạo tuyệt đẹp hiện lên trên màn hình. Dù chỉ là ảnh thẻ nhưng nét đẹp ấy vẫn không phai nhạt đi chút nào. Ngũ quan vô cùng hài hoà. Sống mũi cao và thẳng tắp càng tôn lên vẻ đẹp cùng bờ môi mỏng tựa như hoa đào. Đôi mắt to, tròn và lấp lánh.

Nếu chịu tham gia vào các cuộc thi sắc đẹp, chắc chắn cô sẽ đoạt giải nhất. Còn nếu thi hoa hậu, không chắc cô có thể đạt được vị trí cao nhất hay không nhưng chắc chắn sẽ là tâm điểm của sự chú ý xuyên suốt cuộc thi.

Ngoài ra, qua ánh mắt, Lý Thế Kiệt có thể cảm nhận được một chút lạnh lùng từ trong đó. Anh nghĩ: Cũng được. Như vậy sẽ không phiền đến nhau nhiều hơn.

Song anh lại có một chút cảm giác quen thuộc khi nhìn bức ảnh này, nhưng nhất thời không thể nhớ được tại sao lại quen thuộc như vậy.

Cô gái này tên Trịnh Thu Cúc, ba mươi hai tuổi. Sinh ra ở tỉnh Q, năm cấp ba chuyển lên thành phố E. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô đậu vào trường Đại học W danh tiếng ở Mỹ nên theo học và đạt thành tích xuất sắc. Đến năm hai mươi sáu tuổi trở về thành phố E, gia nhập vào công ty tập đoàn Trường Thịnh. Hiện đang là Tổng Giám đốc của của Tập đoàn Trường Thịnh.

Ngắm thêm một lúc, Lý Thế Kiệt chuyển sang thông tin của các thành viên còn lại.

Người đàn ông gần sáu mươi trên màn hình là Trịnh Quang, ba của cô. Vợ là Trần Gia Mỹ. Ông ta có ba người con, ngoài cô con cả là Trịnh Thu Cúc ra còn có Trịnh Đức Thành và cô con gái út Trịnh Thu Thảo.

Xem một lúc, anh không khỏi thán phục khi hai chị em nhà họ Trịnh này dù cách nhau khác nhiều tuổi nhưng gương mặt vẫn có nhiều đường nét giống nhau. Nếu không nhìn kỹ có thể nhận nhầm người bất cứ lúc nào không hay.

Mặt trăng treo cao trên đỉnh đầu, không gian yên ắng xung quanh giúp anh nhận ra giờ đã tối khuya. Xem thêm một lúc, anh đứng dậy đi vào nhà tắm.

Chỉ vài phút sau đã tắm xong, Lý Thế Kiệt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua tấm gương. Từng thớ cơ hiện rõ trên người, cơ bụng gần như tám múi của anh ẩn hiện qua lớp hơi nước dính trên tấm gương. Nổi bật nhất là vết sẹo hình con sói trên tay trái của anh.

Sờ nhẹ vào vết sẹo có chút nhô lên, Lý Thế Kiệt chợt nhớ đến người chú thân thương của mình. Nếu như không có ông thì không có một Lý Thế Kiệt như ngày hôm nay.

Dù cũng là một thành viên trong tổ chức sát thủ nhưng ai nấy cũng đều tôn trọng, nể mặt ông. Để anh an toàn, ông đã dùng một thanh sắt hình sói nung đỏ ấn vào tay để tạo nên vết sẹo này. Không để cho người khác giết anh.

Khoé môi Lý Thế Kiệt nhếch lên. Đúng là bảo vệ được một thời gian. Nhưng kể từ lúc chú anh chết đi, một vài kẻ thù của nah cứ thế tìm đến, hòng giết chết anh. Kết quả cuối cùng, bản thân họ đều nằm trong vũng máu của chính mình. Thêm vào việc hiện tại danh tiếng của anh trong tổ chức đã lan rộng, nên ai muốn giết anh đều phải dè chừng.

Vết sẹo này ban đầu tuy đau, nhưng mà giờ đây Lý Thế Kiệt lại cám ơn nó. Vì nó mà khiến anh nhớ đến Lý Dũng, nhớ đến người chú tựa như ba mình, người đã giúp anh có ngày hôm nay.

Quấn khăn tắm quanh eo, Lý Thế Kiệt bước đến bức tường kính, ngắm nhìn thành phố đêm bên ngoài. Đoạn đường lớn thường tấp nập xe cộ qua lại giờ đây chỉ thấp thoáng những chiếc xe cỡ lớn phóng nhanh trên đường. Ngọn đèn đường bật mở tựa như một con rồng tỏa sáng đang uốn lượn, ôm lấy cả thành phố.

Ngồi lên chiếc giường đôi, Lý Thế Kiệt nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền. Đành thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó vậy.

Vài ngày liền trôi qua không có gì quá nổi bật. Lộ trình của Lý Thế Kiệt vẫn từ nhà đến tiệm bánh, rồi quán ăn, sau đó về nhà. Nhưng ngày hôm nay là một ngày đặc biệt. Là ngày đi gặp gia đình của Trịnh Thu Cúc.

Là một thông lệ bình thường trước khi đám cưới.

Đứng trước tủ quần áo, Lý Thế Kiệt nhìn bộ vest đen đã được ủi thẳng của mình. Đã lâu lắm rồi anh không dùng đến nó. Anh cũng từng trải qua một hai mối tình nhưng quãng thời gian đó, họ không khiến anh cảm thấy thoải mái khi ở bên mà thậm chí còn gây ra áp lực khi liên tục yêu cầu anh phải ở bên họ mọi lúc mọi nơi, cứ gọi là phải có mặt.

Người như vậy, đâu ai có thể chịu đựng nổi!

Sau khi mặc bộ vest vào người, chiếc quần tây đen càng tôn lên đôi chân dài và thẳng tắp của Lý Thế Kiệt. Anh chải mái tóc vốn phủ xuống của mình ngược lên trên, chỉnh trang lại y phục rồi bước ra cửa.

Mặt trời bên ngoài đã lên cao, ánh nắng vàng ấm áp rọi xuống thành phố, in hằn lên một cuộc sống vội vã đã bắt đầu. Dòng xe trên đường qua lại tấp nập, thậm chí còn bị tắc nghẽn do sự cố tai nạn giao thông giữa xe máy và xe tải ở ngã tư tuyến đường huyết mạch.

Những lúc như vậy, cảnh sát thường phong tỏa hiện trường, mở một làn xe để tránh tắc nghẽn. Nhưng nó vẫn không giảm mấy khi nằm ngay tuyến đường huyết mạch.

Gõ nhẹ ngón tay vào vô lăng, chốc chốc lại nhìn vào đồng hồ hàng hiệu trên tay của mình. Đã gần đến giờ hẹn mà giờ này bị kẹt lại ở đây! Lý Thế Kiệt không thể hiểu nổi tại sao họ lại không hẹn vào buổi tối, mà lại hẹn vào buổi trưa nóng nực như thế này? Đã vậy bây giờ còn bị kẹt xe, khó có thể đến đó đúng giờ được.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông. Anh lấy ra xem, là Lý Hữu Bằng. Giọng ông vọng ra từ ống nghe: "Con đi đến đâu rồi? Giờ này họ sắp tới rồi đó."

Ánh mắt anh vẫn nhìn về phía trước như muốn xem tình hình phía trên nhưng không thể: "Có tai nạn giao thông nên con không thể đến ngay được. Chắc phải thêm một lúc mới có thể đi được."

Đã bị kẹt xe như vậy thì không còn cách nào khác nữa. Lý Hữu Bằng chỉ nói: "Tranh thủ đến đây sớm nhất có thể." Rồi cúp máy ngay, không nói thêm gì nữa.

Từ giọng nói của ông, Lý Thế Kiệt nhận ra được sự khó chịu của Lý Hữu Bằng. Nhưng biết sao được, đường bị tắc nghẽn cũng không phải là điều anh muốn. Đồng thời anh cũng đoán được có thể lát nữa gặp mặt, phía đối phương sẽ vịn vào việc anh đến trễ mà trách móc, không đủ thành ý.

Thở dài một hơi, Lý Thế Kiệt hạ cửa sổ xuống, châm một điếu thuốc đưa lên miệng hút liền vài hơi thuốc. Anh thầm nghĩ: Cuộc sống sau này có thể không thoải mái được như trước kia nữa rồi. Thậm chí còn phải tập lại việc sống cùng người khác nữa.

Thời gian cứ thế trôi qua. Khi tuyến đường chủ vừa thông lại phần nào, Lý Thế Kiệt liền giẫm mạnh chân ra, phóng nhanh trên đường, lách qua nhiều chiếc ô tô khác cùng vài chiếc xe máy. Thậm chí từ kính chiếu hậu vẫn có thể thấy được họ đang mắng chửi anh. Chiếc xe như một mũi tên lao nhanh trên đường.

"Két!" Một âm thanh kéo dài, trước cổng khách sạn để lại một hàng bánh xe của dấu vết thẳng gấp. Lý Thế Kiệt theo sự chỉ dẫn của nhân viên đậu vào bãi đỗ rồi bước xuống xe, nhìn đồng hồ. Đã trễ hơn giờ hẹn gần nửa tiếng!

Lý Thế Kiệt nhanh chóng chạy vào thang máy, ấn mũi tên hướng lên. Trễ như vậy, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ bị họ lên tiếng nói cho mà xem. Chỉ vài phút thang đã đến, cánh cửa từ từ đóng lại thì lúc này có một cô gái tầm hai mươi mấy tuổi hối hả chạy đến xin đi nhờ thang. Anh cho cửa mở ra, đợi cô nàng ấy vào trong rồi mới đóng lại.

Cô gái liền cúi đầu cảm ơn Lý Thế Kiệt liên tục, sau đó quay lưng về phía anh, hướng mặt về phía cửa, mắt không rời khỏi màn hình đang hiển thị con số điện tử đang nhảy từng số từng số một.

Từ vẻ bề ngoài có thể đoán ra cô gái này là một nhân viên công sở. Dáng người cân đối, khuôn mặt ưa nhìn, làn da không quá ngâm cũng không quá trắng, mái tóc đen dài đến tận eo được buộc gọn gàng phía sau. Khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen càng tôn lên dáng vẻ mảnh mai của cô nàng.

Lý Thế Kiệt thầm nghĩ liệu có phải cô nàng này có liên quan đến mình hay không? Có thể liên quan đến Lý Hữu Bằng hoặc Trịnh Quang chẳng hạn? Vì cô nàng này cũng đi cùng tầng với anh.

Cửa thang vừa mở ra, cô nàng đã ngay lập tức chạy ra ngoài, bỏ qua của nhân viên nhà hàng đang đứng phía đối diện. Lý Thế Kiệt cười thầm trong lòng, đoán chắc hẳn người hẹn cô nàng là một người vô cùng khó tính.

Nhà hàng nằm ở tầng cao nhất của toà nhà cao nhất thành phố E. Được đánh giá là một trong năm nhà hàng ngon nhất cả nước. Được bày trí một cách sang trọng, xa hoa. Với mức giá đắt đỏ nên thường chỉ có những khách hàng thượng lưu lui đến đây.

Trang phục của nhân viên cũng không có gì đặc biệt. Giống với đa phần các nhà hàng khác là áo sơ mi và quần đen. Nhưng ở nhà hàng này, áo sơ mi được in lên ký hiệu của nhà hàng một cách tinh xảo và bắt mắt ở trước ngực trái nhân viên. Phía dưới treo bảng tên nhỏ hình chữ nhật.

Theo chân người phục vụ đi qua nhiều bàn, Lý Thế Kiệt đảo mắt một lượt theo thói quen, tiện thể tìm luôn cô gái đi cùng thang máy vừa rồi xem thế nào.

Từng chiếc bàn được đặt ngay ngắn, chải lên trên đó một tấm vải màu trắng và một tấm màu vàng có hoạ tiết tựa như hoàng gia. Ở chính giữa nhà hàng treo một chiếc đèn trần lớn với nhiều chi tiết được làm bằng thủy tinh một cách tinh xảo, tỏa ánh sáng vàng dìu dịu. Phía dưới đặt một sân khấu nhỏ bằng gỗ, chiếc đàn piano màu trắng sáng bóng đặt ở trung tâm, thu hút bất kỳ ai bước vào đây.

Nhìn một lúc, chỉ thấy trong nhà hàng có khoảng hai mươi phần trăm lượng khách. Vài quý bà quý ông nho nhã cắt miếng bít tết thượng hạng thấm đẫm gia vị của tiêu đen trên đĩa. Từ tốn cho vào miệng. Nhưng đến giờ, anh vẫn không thấy cô nàng khi nãy đâu cả. Đành từ bỏ ý định, theo nhân viên đến bàn của mình.

Chiếc bàn nhỏ dành cho sáu người vẫn còn trống hai chỗ. Lý Thế Kiệt đã thấy Lý Hữu Bằng ngồi đó trò chuyện cùng một người đàn ông gần sáu mươi tuổi.

Vừa định ngồi vào ghế thì bất chợt anh nghe được một giọng nói nhẹ nhàng mà mang theo hơi lạnh truyền đến: "Cậu đến trễ hai mươi chín phút mười lăm giây… mười sáu… mười bảy…"