Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 187





Chương 187:

 

Mạnh Giang Nam chật vật đứng vững, cầm lấy dao gọt hoa quả hét vào mặt Diệp Phi: “Thằng oắt con, mày động vào tao, mày chết chắc rồi.”

 

“Đêm nay, có tao không có mày, có mày không có tao.”

 

Anh ta hung hăng mở miệng: “Tao không xử đẹp mày với Đường Nhược Tuyết, tao là con chó.”

 

“Vậy à?”

 

Diệp Phi cười nhạt một tiếng, sau đó bỏ qua ánh nhìn của mọi người, đi tới trước mặt Mạnh Giang Nam vỗ ngực nói.

 

“Nào, đâm vào đây nè.”

 

Anh tỏ vẻ khinh thường: “Tôi cam đoan không đánh trả đâu.”

 

Nhìn thấy Diệp Phi không sợ chết, Mạnh Giang Nam thân thể run lên cầm dao, trong lòng tức giận không kiềm chế được.

 

Diệp Phi lại vỗ về trái tim của mình: “Đến đi, đâm đi, không phải muốn xử đẹp tôi sao?”

 

“Tôi đứng yên đây, còn chưa ra tay à?”

 

*Có muốn tôi giúp không?”

 

Mắt Tư Đồ Tĩnh nhói lên, tất cả mọi người đều thầm kêu lên, muốn chết thật à.

 

Nhìn thấy Diệp Phi nắm lấy tay mình, Mạnh Giang Nam vô thức lùi lại, sắc mặt trắng xanh.

 

Anh ta rất tức giận, rất đau và muón cầm lấy một con dao, nhưng anh ta không đủ can đảm để bắt đầu ra tay.

 

Trước một đám người, đâm người là phạm pháp, Mạnh Đại Quân cũng không cứu được anh ta.

 

Tư Đồ Tĩnh và những người khác cũng có biểu hiện phức tạp, nhưng họ không ngờ rằng Diệp Phi lại lưu manh như vậy.

 

Trần Tiểu Nguyệt càng thêm sùng bái Diệp Phi, muốn gả cho người con trai này.

 

“Không dám đụng đến tôi?”

 

“Vậy đừng trách sao tôi không cho cơ hội.”

 

Diệp Phi cười lạnh, đột nhiên uy hiếp lại gần, những người xem chỉ để ý rằng Diệp Phi đã lấy dao gọt hoa quả trong tay Mạnh Giang Nam.

 

Giây tiếp theo, Diêp Phi “xoẹt” một tiếng đâm vào bụng của Mạnh Giang Nam.

 

Mạnh Giang Nam cảm thấy một vét lạnh xâm nhập cơ thể.

 

Anh ta cúi đầu nhìn, không tin nỗi.

 

Con dao gọt hoa quả cắm hẳn vào bụng mình.

 

Dòng máu đỏ đang chảy xuống, kinh hoàng…

 

“A…” Tư Đồ Tĩnh và những người khác hít một hơi, mọi người như chết lặng dù thế nào đi nữa, họ không thể nghĩ rằng Diệp Phi dám tấn công thật.

 

Xét cho cùng, Mạnh Giang Nam vẫn là quản lý của Bá Vương, quân đội của Mạnh gia chỉ kém mỗi Hoàng Chấn Đông, Diệp Phi ngu ngốc hay mắt trí?

 

Điều khiến mọi người đáy lòng kinh sợ hơn là Diệp Phi đâm Mạnh Giang Nam một nhát còn chưa xong, tay cầm dao nhanh chóng thay đồi.

 

Độc ác, tàn nhẫn.

 

Mạnh Giang Nam trơ mắt nhìn con dao gọt hoa quả quay được nửa vòng, mắt kiểm soát rên rỉ.

 

*A…” Giờ phút này, anh ta cảm thụ rõ ràng cái gì là sợ hãi cái chết.

 

Đừng nói tên phế vật Mạnh Giang Nam, người xem, bao gồm cả những nhân viên bảo vệ cứng rắn trong hội quán, đều cảm thấy rợn người.

 

Hoàn toàn mắt hét can đảm nhìn Diệp Phi.

 

Bọn họ cũng coi là trải đời, còn tự tay phế không ít người, nhưng tàn nhẫn như Diệp Phi là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

 

Diệp Phi chậm rãi rút dao, Mạnh Giang Nam lập tức héo rũ xuống đắt.

 

“Thăng ngu, tao là Mạnh Giang Nam, là quản lý của Bá Vương, anh trai tao là Mạnh Đại Quân.”

 

Cả người suy sụp.

 

Diệp Phi muốn hiệu quả như vậy.

 

Để đối phó với loại cặn bã này, bạn phải trực tiếp giết chúng hoặc làm chúng sợ hãi, néu không bạn sẽ bị cuốn theo vô tận.

 

“Tôi chỉ nói một lần, Đường Nhược Tuyết là người phụ nữ của tôi, nếu anh muốn ức hiếp cô ấy, tôi sẽ giết chết anh.”

 

Diệp Phi xoa xoa con dao gọt hoa quả trên mặt Mạnh Giang Nam: “Nói đi, còn lời cuối cùng không?”