Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1694



Chương 1694:

“Sau khi ba chuyên gia dùng dụng cụ để giám định, họ đều nhất trí xác định…”

Trong lúc nói chuyện, hắn đảo ngược lại cái ly cao cổ, Từng bột sáng rơi xuống, tạo thành một ngọn đồi nhỏ trên khay trắng, “Đây chính là viên Dạ Minh Châu một triệu mà Lý Mạn Nhi cói Trần Hạo Đông lập tức ngồi thẳng người!

Lúc Trần Hạo Đông chuẩn bị gặp trực tiếp Diệp Phi, Diệp Phi và Đường Ngôn Khê đang ở bệnh viện Thánh Mẫu.

Đường Ngôn Khê vốn còn kinh hãi trước cái chết của Phác Đại Kiệt, chưa kịp hoàn hồn, cô đã nhận được cuộc gọi từ bác sĩ điều trị.

Tình trạng của mẹ cô ngày càng nghiêm trọng.

Đường Ngôn Khê không thế làm gì khác hơn là tạm thời không nghĩ tới cái chết của Phác Đại Kiệt nữa, vô cùng lo lắng tới bệnh viện đế hỏi thăm tình hình của mẹ.

Di Dù sao đối phương là bạn thân nhất của Viên Thanh Y, có sao Diệp Phi cũng phải đến thăm Hai người họ lẽ ra đã đến từ lâu, nhưng trên đường tâm trạng Đường Ngôn Khê không ổn định, tông vào đuôi xe một chiếc taxi nên làm trễ nải thời gian.

Phi do dự một lúc, cuối cùng cũng đi theo.

Hai người vừa đến phòng bệnh số ba trên tầng sáu, cửa phòng vừa mở ra, có vài bác sĩ bước ra với vẻ “Bác sĩ Phùng, mẹ tôi sao rồi?”

Đường Ngôn Khê kéo một bác sĩ tóc vàng ra hỏi.

“Không phải chỉ là viêm phổi thôi sao? Tại sao lại càng ngày càng trở nặng?”

Khuôn mặt xinh xẵn của cô trở nên lo lảng, vốn đĩ cô chỉ nghĩ là một bệnh lý đơn giản, nhưng sau khi năm viện nhiều ngày không những không đỡ mà tình trạng còn nặng hơn.

Điều này khiến cho Đường Ngôn Khê không thể coi thường được nữa.

“Cô Đường, xin lỗi, là chúng tôi quá lời rồi”

Bác sĩ tóc vàng cởi bỏ khẩu trang và nở một nụ cười “Đây là bệnh viêm phổi do virus chưa rõ nguyên nhân, chúng phát triển nhanh chóng, và có khả năng kháng thuốc, cộng thêm khả năng miễn dịch của cơ thể mẹ cô vốn kém”

“Ban đầu chúng tôi không có thuốc chữa, vì vậy chúng tôi không thể kiểm soát tình trạng của mẹ cô và những bệnh nhân tương tự!”

“Tuy nhiên nhóm của viện trưởng Hàn trong khoảng thời gian này đã khắc phục được khó khăn, cuối cùng đã tạo ra một loại thuốc chữa, gọi là Xuân Hiểu”

“Nó có thể ngăn chặn loại viêm phổi do virus mới gây ra”

“Sau khi kiếm tra, chúng tôi đã thử tiêm chúng vào người mẹ cô, và nhận thấy hiệu quả lâm sàng rất tốt: “Mẹ cô hiện tại đã hết sốt cao, cũng đã tỉnh lại, ước chừng sau hai ngày tiêm có thể khỏi bệnh”

“Cô có thể vào thăm bà ấy, nhưng không thể ở lại quá lâu”

Sau khi nói xong, anh ta mỉm cười rồi rời đi cùng một vài bác sĩ đi, trên đường đi còn không quên cảm khái sự lợi hại của thuốc Xuân Hiếu.

“Xuân Hiểu?”

Diệp Phi tỏ vẻ hứng thú: “Nghe rất tình thơ ý hoạ”

Đồng thời còn khen viện trưởng Hàn này thật giỏi, thuốc mới ra nhanh như đã có hiệu quả lâm sàng tốt, xem ra năng lực và nhân cách đều không tệ.

“Đó là viện trưởng Hàn, là một nhân vật lớn, nổi tiếng tài năng và đẹp trai ở Hong Kong”

“Ông ấy không chỉ có hai bãng tiến sĩ, người đứng đầu bệnh viện Thánh Mẫu, mà còn là giám đốc khu vực Châu Á của Hiệp hội Y khoa Quốc tế”

Gương mặt xinh xắn của Đường Ngôn Khê thoáng chút tự hào: “Nghe đồn trăm phần trăm sang năm ông ấy sẽ trở thành Cục trưởng Cục Y tế thành phố Hong Kong”

“Có ông ấy nghiên cứu chế tạo ra thuốc, thì con virus viêm phổi này sẽ không chịu nổi một phút”