Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 150



Chương 150:





“Bọn họ là ai?”





Lưu Phú Quý cười tiếp lời: “Đại nhân ở Trung Hải, à còn có bạn cũ của anh đấy.”





“Tam thần tài chín là Hàn Nam Hoa, Tiền Phú Giáp và Mã Gia Thành.”





“Vì sao gọi họ là tam thần tài?”





“Họ có rất nhiều tiền, công ty trải dài khắp đất nước, khối tài sản riêng lên đến hàng trăm tỷ. “





“Ví dụ như Hàn Nam Hoa, không chỉ là tài phiệt đồ cổ, ở nước ngoài còn có rất nhiều mỏ, còn có cả mỏ ngọc và mỏ vàng.”





“Tiền Phú Giáp cũng khỏi phải bàn, người sáng lập ra ngân hàng Bách Hoa, ngân hàng tư nhân đầu tiên của Trung Hải, top năm tất cả các ngân hàng.”





“Đừng nhìn ngân hàng Bao Hải mà so với Bách Hoa, nó tương đương với một liên minh tín dụng.”





*Mã Gia Thành, mọi người đã quen thuộc rồi, ông trùm internet.”





“Họ kiếm một trăm triệu giống như chúng ta uống nước, nên mọi người gọi đùa là 3 thần tài ở Trung Hải.”





Diệp Phi khẽ giật mình, sau đó bật cười: “Nghe anh nói thế, sau này khi khám cho ông Hàn và ông Tiền không nên lưu tình giảm giá làm gì nhỉ.”





Lâm Bách Thuận và những người khác phá lên cười, cả phòng bệnh bầu không khí vui vẻ.





“Nhị hỗ là ai?”





Diệp Phi hiếu kỳ hỏi một câu: “Đỗ Thiên Hổ?”





Chương Đại Cường gật đầu: “Đúng vậy, một trong số đó là ông chủ Đỗ, chủ tịch tập đoàn Tứ Hải, cũng là hoàng đề trong thế giới ngầm duy trì trật tự hắc bang.”





“Một con hỗ khác gọi là Hoàng Phi Hổ.”





Thẩm Vân Phong cũng tham gia cuộc vui: “Anh ta là hội trưởng Võ Minh ở Trung Hải, một cố vấn võ thuật của trường cảnh sát, là một huyền cảnh cao thủ, đồ đệ, tôn đồ vô SỐ.”





“Giống như ông chủ Đỗ, anh ấy sống giản dị, nhưng giống như Định Hải Thần Châm, kiên quyết trần áp các phần tử nguy hiểm từ mọi phía.”





Diệp Phi ánh mắt có chút hứng thú, huyền cảnh cao thủ, lần đầu nghe thấy, sau này có cơ hội sẽ hỏi xem anh ta là cảnh giới gì.





“Nhất môn, chính là Dương gia, Dương Môn.”





Lâm Bách Thuận ngồi xuống và nói: “Một trong Cửu Trạng Nguyên, nhà ba đời làm lãnh đạo, đó chính là cơ của Dương gia.”





“Cửu Trạng Nguyên, có nghĩa là kể từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học đến nay, Dương gia đã sinh ra chín nhà vô địch trong kỳ thi tuyển sinh đại học trong năm mươi năm qua.”





“Người đứng đầu ba thành phố là ông nội, cha và anh cả của sở trưởng Dương.”





“Dù hai vị đã lớn tuổi đã nghỉ hưu sớm nhưng bố của sở: trưởng Dương, ông Dương vẫn là lãnh đạo thành phó, vô hình trung có ảnh hưởng rất lớn đến ban lãnh đạo cấp cao của Trung Hải.”





“Anh cả Dương gia, Dương Hồng Tình lớn tuổi, năm năm trước đều gánh nhiều trọng trách.”





“Con cháu nắm nhiều chức vụ quan trong, kể không hết.”





Anh ta cười và nói thêm: “Vì vậy, kết giao được với anh em Dương gia, Phi ca hoàn toàn có thể xông pha muôn nơi.





*Thì ra là thế.”





Diệp Phi chợt hiểu ra sau đó gật đầu, cảm khái một tiếng: “Cơ lớn như vậy, xác định là không phải dạng vừa đâu.”





Khoảng cách của mình và Dương gia, không chỉ là một gia cấp, mà chính là xa ngàn dặm.





Lưu Phú Quý rót trà nóng cho Diệp Phi rồi mỉm cười: “Phi ca, em tin ngày nào đó anh cũng lên được đỉnh cao như Dương gia thôi.”





“Tôi không nghĩ đến những thứ quá xa vời. Mục tiêu của tôi bây giờ là cải tạo lại phòng bệnh.”





Diệp Phi bình tính cười: “Kiếm nhiều tiền hơn, kết nhiều bạn tốt, chữa trị nhiều bệnh nhân hơn, tôi đã thấy thỏa mãn rồi.”





Sau hơn mười năm nghèo khó, Diệp Phi cuối cùng đã nhìn thấy sự ấm áp của thế gian, xua tan những suy nghĩ không thực tế, thực hiện từng bước xây dựng cuộc sống bình thường.





Bọn Chương Đại Cường đều âm thầm gật đầu, phồn hoa đô thị, thành phố náo nhiệt, không có kiêu ngạo hay gấp gáp, còn có thể chịu được nhàm chán, Diệp Phi sớm muộn gì cũng sẽ vươn xa.