Chẳng Màng

Chương 79: Ngoại truyện: Nỗi khổ nhân gian - Hết khổ (3)



Khi Quý Nghiêu tỉnh lại, bên tai có người gọi: “Bệ hạ, xin tỉnh lại!”

“Bệ hạ tỉnh rồi!”

Cung nhân lui lại, một vệt màu son bước ra khỏi đám người, đứng bên giường, nhìn xuống y. Một lúc lâu sau, Quý Nghiêu mới từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm Dương Hạ.

Dương Hạ hơi nhíu mày, bình tĩnh hỏi Quý Nghiêu: “Có khó chịu chỗ nào không?”

Quý Nghiêu không đáp, chỉ nhìn Dương Hạ.

Y không nói gì. Dương Hạ quay đi, vừa định hỏi thái y đã bị Quý Nghiêu túm lấy cánh tay, lảo đảo, ngã vào lòng y.

Dương Hạ giật mình, giãy dụa, hơi có vẻ bực mình: “Bỏ ra!”

Quý Nghiêu ôm hắn chặt hơn, hơi thở trở nên dồn dập, mở miệng nói, giọng khàn khàn: “Ra ngoài cả đi.”

“Phát điên cái gì đấy?” Dương Hạ bị bóp đau, không cần nghĩ cũng biết trên cánh tay đã có vết rồi: “Quý Nghiêu, ngươi buông ta ra trước đi.”

Bên dưới, nội thị và thái y cúi đầu thật thấp, đang lưỡng lự thì nghe thấy Quý Nghiêu nói to: “Cút hết đi!”

Y giết người cũng vẫn cười, lần đầu tiên thất lễ như vậy khiến Dương Hạ cũng ngẩn ngơ. Trong chớp mắt, tẩm điện chỉ còn lại hai người. Quý Nghiêu nắm chặt tay Dương Hạ, kéo người vào trong lòng mình, ôm siết lấy như muốn khảm vào cơ thể, không ngừng gọi tên Dương Hạ như thể người sống sót sau tai nạn.

Dương Hạ đang áo mũ chỉnh tề, định vào triều, giờ lại bị Quý Nghiêu ôm lấy, cả hai ngã ngồi trên long sàng, vừa khó chịu vừa không được tự nhiên.

Hai năm nay hắn được Quý Nghiêu cưng chiều đến mức càng yêu kiều, không chịu được đau. Y ôm thật chặt, chặt tới mức Dương Hạ không thở nổi, hắn giãy dụa càng lúc càng mạnh: “Ngươi buông ra đi đã, Quý Nghiêu, Quý Nghiêu…”

Nhưng hắn càng giãy Quý Nghiêu lại càng siết vòng tay lại như thể thấy thế nào cũng không đủ. Y nâng cằm Dương Hạ, nhìn thật kỹ mặt hắn, làn da ấm áp, khóe mắt đuôi mày đều thật sinh động như thế này, làm sao mà là giả được.

“Dương Hạ ơi Dương Hạ…” Quý Nghiêu như thể thích bóp vậy, bóp đến đỏ cả lên, hành động như phát điên rồi vậy. Y hôn hắn, rồi lại cắn, cắn lên môi, lên má hắn như muốn chứng minh rằng Dương Hạ là thật. Dương Hạ ngửa cổ, tựa hồ không chống đỡ nổi nụ hôn như vậy của Quý Nghiêu. Đ@u lưỡi ướt át li3m lên từng tấc trong khoang miệng hắn, thậm chí nó còn không biết đủ, lại cố gắng xâm nhập vào cổ họng. Dương Hạ khó chịu, quay đầu đi rồi lại bị bóp má xoay lại, nước bọt khiến bờ môi đỏ bừng lại thêm phần ướt át. Một chút không khí còn lại bị cướp đoạt, dường như hai người sẽ bị tắc thở giữa nụ hôn dài này.

Đã lâu rồi Quý Nghiêu không điên như vậy.

Từ khi lên ngôi Hoàng đế, nắm mọi quyền hành rồi y trở nên trưởng thành hơn. Không hiểu sao Dương Hạ lại cảm thấy hoảng hốt, nhưng lại nhạy bén mà nhận ra tim y đang đập nhanh hơn mấy phần.

Hắn ngỡ ngàng mà nghĩ, Quý Nghiêu đang sợ ư… Y sợ cái gì, hiện giờ có gì khiến y sợ hãi được.

Không để cho Dương Hạ nghĩ thêm, Quý Nghiêu đã c0?i đồ của hắn ra. Y khẩn thiết khát cầu nhiệt độ cơ thể, lõa lồ, da thịt chạm nhau, chân thật đến mức khiến linh hồn y run rẩy mới có thể xua tan được sự lạnh lẽo trong lòng.

Động tác của y thô lỗ, mạnh bạo, đến khi Dương Hạ phản ứng lại áo bào đã bị vén lên, quần bị tụt xuống, để lộ nửa cặp mông căng tròn, trắng trẻo. Mặt hắn biến sắc, dùng hết sức lực kháng cự lại, mắng: “Ngươi đủ rồi! Hôm nay đã muộn giờ lâm triều, người đừng có…”

Lời còn chưa dứt Quý Nghiêu đã đè Dương Hạ xuống, thứ bên dưới đã cư0ng cứng, hùng hổ mà ép lên người hắn.

Dương Hạ luống cuống, dùng cả tay cả chân mà bò, chưa được mấy bước đã bị kéo về. Quý Nghiêu đè lên hắn, giọng khàn khàn, nặng nề, để lộ ra sự điên cuồng, nói: “Dương Hạ, ngoan nào, đừng tránh, nếu không ta không biết ta sẽ làm ra cái gì đâu.”

Dương Hạ chửi thầm, âm cuối run lên, biến thành tiếng hét thảm. Quý Nghiêu dùng tay chọc qua loa vài cái, đã banh bờ môn9 cánh hoa ra để nó đối diện với thanh kiếm hung ác, không cho tránh né. Y đâm vào lỗ nhỏ khô khốc, khiến Dương Hạ đau đến trắng bệch cả mặt.

Quý Nghiêu cũng không chịu nổi, y cúi đầu hôn lên vành tai, lên tóc Dương Hạ. Y thở gấp: “Dương Hạ ơi.”

Y cũng không biết vì sao mình lại gọi tên Dương Hạ, chỉ hai chữ đơn giản thôi, vừa thoát khỏi bờ môi, còn chưa đi tới trái tim đã sôi trào.

Dương Hạ nhắm mắt lại, lông mi run run, nghiến răng nghiến lợi chửi Quý Nghiêu: “Ngươi bị điên… đau, đau chết mất.”

Quý Nghiêu như không nghe thấy gì, dương [email protected] từ từ mở đường vào sâu bên trong cửa dưới. Hai người không biết đã làm biết bao nhiêu lần, phù hợp vô cùng, cũng không đổ máu, kháng cự nhưng cũng dịu hiền. Quý Nghiêu thở d0"c, bàn tay ướt mồ hôi vuốt v3 hai má Dương Hạ. Dương Hạ khó thở, cắn bàn tay y, cắn thật mạnh, đến mức hắn nếm được vị máu tanh.

Quý Nghiêu không thèm quan tâm, ngược lại còn m*t bờ môi hắn, hít một hơi thật sâu hương vị trên người hắn như người nghiện, lẩm bẩm: “Dương Hạ, ta nhớ ngươi lắm.”

Dương Hạ ngơ ngác, mắng không ra câu. Thứ gì đó ở khe mông chuyển động, cảm giác căng chướng và xé rách khiến hắn run bần bật.

Đột nhiên, Dương Hạ cảm thấy vai ươn ướt. Hắn trợn mắt, không phải ảo giác, nước thật, như trời mưa vậy, từng giọt từng giọt rơi lên da thịt.

Trong điện sao lại có nước nhỉ?

Hắn ngẩn người, nhưng bất chợt, đồng tử run lên, định quay đầu lại nhìn lại chỉ thấy một giọt nước lướt qua góc hàm góc cạnh, nặng nề mà rơi xuống. Cổ họng hắn như bị bóp nghẹt lại: “… Ngươi…”

Quý Nghiêu giơ tay lên, che mắt hắn lại.

Dương Hạ kinh ngạc, một lúc lúc lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại, trong đầu chỉ còn giọt nước mắt kia…. Quý Nghiêu khóc ư?

Sao Quý Nghiêu lại khóc?

Sao… tại sao Quý Nghiêu lại khóc?

“… Sao ngươi lại khóc?” Dương Hạ ngẩn ngơ, vẫn không thể tin nổi. Hắn không đẩy tay Quý Nghiêu ra.

Điều này quá hoang đường.

Một lúc lâu sau, Quý Nghiêu mới lên tiếng, giọng khản đặc, y nói: “Dương Hạ, ta mơ.”

Dương Hạ không nói gì.

Quý Nghiêu đè lên như sợ lạnh, hai người dán sát lại bên nhau, chân đè chân. Dương Hạ nằm trong lòng Quý Nghiêu, bị ôm chặt lấy.

Những nụ hôn của Quý Nghiêu dừng bên tai Dương Hạ rồi từ từ rơi xuống cổ: “Ta mơ thấy ngươi chết.”

“Ta giết ngươi.” Y bình tĩnh nói, như đang kể lại một câu chuyện thật bình thường: “Ta hạ lệnh chém ngươi.”

Cơ thể Dương Hạ cứng đờ, đầu ngón tay lạnh lẽo.

Quý Nghiêu chậm rãi kể: “Ta còn làm Hoàng đế nữa, sau đó biến thành một kẻ điên, chúng ta ở đây như trở thành một giấc mơ khác. Mà ta mãi không tỉnh lại.”

Một lúc lâu sau, Dương Hạ mới tìm lại được giọng nói của mình, khô khốc nói: “Một giấc mộng thôi.”

Quý Nghiêu không đáp, y lui khỏi cơ thể Dương Hạ. Hai người mặt đối mặt. Dương Hạ nhìn mắt Quý Nghiêu, dường như những giọt lệ kia chỉ là ảo giác thôi nhưng vành mắt Quý Nghiêu hồng hồng, nhìn chằm chằm hắn.

Quý Nghiêu giơ tay định chạm vào cổ hắn nhưng Dương Hạ lại tránh đi theo bản năng. Rồi gắng dừng lại.

Quý Nghiêu hỏi: “Đau không?”

Dương Hạ nhìn y rồi lại nhìn xuống, không đáp.

Quý Nghiêu bất chợt nói: “Ta yêu ngươi.”

Dương Hạ ngẩng đầu. Quý Nghiêu nhìn hắn nói: “Dương Hạ, ta yêu ngươi.”

“…” Trái tim Dương Hạ đập nhanh, sự lạnh lẽo của chuyện cũ bỗng bị thổi bay đi mất, lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi rồi lại đột nhiên thấy căng thẳng, ngượng ngùng.

Quý Nghiêu không ngại nói thêm: “Ta yêu ngươi.”

Một lúc lâu sau Dương Hạ mới “À” một tiếng.

Quý Nghiêu nhìn chằm chằm Dương Hạ, nhìn đến mức làm Dương Hạ quay đầu sang chỗ khác. Trái tim y như đang rơi, rơi xuống một đám bông mềm mại.

Y nên cảm ơn, cảm ơn Dương Hạ đã xuất hiện trước mặt y.

Cảm ơn rằng y đã may mắn gặp được người như vậy khến y sinh ra lòng tham, d*c vọng vẫn còn một nơi để y bò ra khỏi địa ngục, hướng tới một nơi sạch sẽ như vậy.

Quý Nghiêu khẽ thở ra, vẻ mặt tươi cười, khẽ gọi: “Dương Hạ ơi.”

Dương Hạ còn đang đắm chìm vào những câu chữ kia, phản ứng chậm chạp, toàn thân nóng bừng bừng, ngây ngô, luống cuống mà nhìn Quý Nghiêu.

Quý Nghiêu nói: “Đời này, cho dù sống hay chết, ta cũng sẽ không buông ngươi ra. Ngươi muốn cũng được, không muốn cũng được, chúng ta sẽ mãi bên nhau.”