Chẳng Màng

Chương 72: Ngoại truyện 5: Không quay đầu lại - Phần 8



Nói là đồng hành nhưng khi hai người ở cạnh nhau, đương nhiên mọi chuyện do Hàn Chương quyết.

Đó cũng là ý của Dương Hạ, Hàn Chương ngầm hiểu được.

Hai người đến biên cảnh, Triệu Tiểu Đoạt nhanh chóng cải trang thành người hầu của Hàn Chương. Danh tiếng của Hàn Chương không tốt, khi ở kinh bị dân chúng gọi là ác quan vì thủ đoạn tra tấn quá tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi, từ trước tới nay, chưa từng có án kiện nào lọt vào tay gã mà không được giải quyết.

Ai cũng chẳng ngờ rằng Quý Nghiêu phong gã làm Đặc sứ.

Quan viên chủ sự của nơi đây sắp xếp tiệc lớn nghênh đón gã. Hàn Chương nói nói cười cười, mới đến biên giới mấy hôm đã xưng huynh gọi đệ với những người đó, qua lại thân thiết.

Nơi thiết yến ngồi đầy những quan to một phương, quan phụ mẫu của triều đình, thái giám trấn thủ đều ở đây cả.

Toàn sảnh đường xa hoa trụy lạc, ngập màu tửu sắc, đầy tràn hương phấn son.

Triệu Tiểu Đoạt ngồi cạnh Hàn Chương làu bàu, thế này còn chưa xong đi, mấy ngày rồi vẫn cứ vậy.

Hàn Chương không ừ hử gì.

Nơi biên cảnh này cách xa, lại là nơi giàu có hưng thịnh. Hồ nước này không cần Kinh đô làm nó cạn kiệt.

Hàn Chương trẻ tuổi, trông có vẻ giống hạng ăn chơi trác táng. Qua ba tuần rượu, có cô đào nhanh mắt dựa vào người Hàn Chương và Triệu Tiểu Đoạt. Triệu Tiểu Đoạt lúng túng, cậu từng cầm đao giết người nhưng lại chưa hề ôm cơ thể nào mềm mại, yêu kiều thế này. Nhất thời, mặt mày Triệu Tiểu Đoạt đỏ lựng, tay chân không biết để chỗ nào, chỉ biết trợn tròn mắt.

Cô đào quen chuyện phong nguyệt làm sao không biết Triệu Tiểu Đoạt là nai tơ, cười khúc khích gọi tiểu công tử ơi.

Triệu Tiểu Đoạt đờ người ra, quay sang nhìn Hàn Chương. Hiển nhiên là Hàn Chương thành thạo hơn nhiều, vẻ mặt hài hước quan sát cậu.

Triệu Tiểu Đoạt gạt cô đào ra, nói, đừng có lại gần tôi.

Cô đào dịu dàng kéo tay cậu, vẻ không vui, công tử chê ta xấu ư?

Hai tai Triệu Tiểu Đoạt đỏ lựng. Bộ n9ực của cô đào mềm mại, dán lên tay cậu. Cậu hơi ngạc nhiên, rồi lại bất chợt ngại ngùng. Đang độ mười bốn, mười lăm tuổi, đúng tầm tuổi ngây thơ lại hay tò mò, Triệu Tiểu Đoạt ngẩng đầu nhìn lướt xung quanh. Trong sảnh đã hoang đàng lắm rồi, giọng đùa vui kèm theo cả những câu nói suồng sã, tục tĩu vô cùng, chẳng hề còn không khí trang trọng. Ngay cả hai kẻ là thái giám trấn thủ cũng say sưa, ngả ngớn mà ôm người trong lòng, không biết là nam hay nữ, miệng đối miệng mà đút rượu cho nhau.

Tay Triệu Tiểu Đoạt như phải bỏng, chợt nhớ tới hồi mới theo Dương Hạ, cậu với anh quỳ gối bên ngoài bình phong, nghe được một màn đông cung sống động.

Cậu đứng phắt dậy khiến cô đào kêu lên, ngã xuống đất.

Trong sảnh có con ma men bảo Triệu Tiểu Đoạt đừng câu nệ.

Triệu Tiểu Đoạt cau mày, có vẻ thẹn quá hóa giận, lại thêm một chút hoảng loạn, cổ tay cứng đờ. Hàn Chương nắm lấy tay cậu.

Hàn Chương khoác tay lên vai cậu, tựa như uống quá chén rồi, cười nói, rồi, đừng trêu em ấy.

Gã giơ tay véo nhẹ sau gáy Triệu Tiểu Đoạt, nghiêng đầu, môi như có như không mà ghé sát vào tai cậu, tư thế vô cùng thân mật, mờ ám. Triệu Tiểu Đoạt ngẩn người, người xung quanh dường như đã hiểu cả, mỉm cười. Ở Nam Yến, đoạn tụ là điều cực kỳ bình thường, kể cả đương kim đế vương cũng độc sủng một hoạn quan, dân chúng không dám nói gì, thậm chí, không thiếu kẻ học theo, biến điều này trở thành bình thường.

Triệu Tiểu Đoạt không biết mình đã đi ra như thế nào, đến khi kịp phản ứng lại cậu đã vào ngồi trên xe ngựa với Hàn Chương rồi. Gã buông cậu ra, ấn vào ấn đường, cửa sổ xe mở toang, gió đêm phần phật thổi tới.