Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 133



Chương 133

Nhìn sườn mặt Vương Nhất, trong lòng Kim Thành Phong bỗng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ.

Rõ ràng anh ta và Vương Nhất là kẻ thù, nhưng bây giờ lại giống như bạn bè đi dạo trên bờ sông Thiên An.

Bạn bè?

Kim Thành Phong đột nhiên hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn về Vương Nhất hiện lên sự kinh ngạc.

Là bạn bè… nhỉ?

Nếu nói trước kia thái độ của anh ta với Vương Nhất là khinh thường, vậy thì sau đó là sợ hãi, nhưng bây giờ, anh ta lại chỉ biết dựa vào Vương Nhất.

Đây là sự thay đổi của tâm tình mà ngay cả anh ta cũng không biết phải nói thế nào.

“Cậu sợ cô ta sao?” Vương Nhất đột nhiên hỏi.

Kim Thành Phong do dự một lúc, sau đó gật đầu, anh ta biết “cô ta” trong miệng Vương Nhất là ai.

“Nói thật thì 5 năm trước, tôi cũng sợ cô ta.”

Vương Nhất cười tự giễu, thản nhiên nói: “Lúc đó đối với tôi mà nói thì cô ta giống như một người máy không có tình cảm, tất cả mọi người đều phải nghe theo cô ta, nếu không kết cục sẽ rất thảm, bởi vì tôi không nói cho cô ta biết bí mật của công ty nhà họ Lý mà suýt chút nữa đã bị cô ta đánh chết.”

“Bây giờ thì sao?” Kim Thành Phong kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Đoạn thời gian đó có thể nói là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời của Vương Nhất, nếu là người có ý chí yếu ớt một chút thì có lẽ đã bị tra tấn đến chết từ lâu rồi, nhưng Vương Nhất lại có thể cười nói đến đoạn thời gian đen tối nhất, chứng tỏ anh ta đã dần buông bỏ bóng đen tâm lý đó.

Hỏi trên đời này có mấy ai có thể thản nhiên đối mặt với nỗi sợ hãi trong thâm tâm chứ?

Kim Thành Phong tự hỏi bản thân thì chỉ nhận được một câu trả lời là mình không làm được.

“Bây giờ?” Vương Nhất cười, khẽ nói: “Từ lâu đã không còn sợ nữa.”

“Cho dù cô ta mạnh mẽ, độc tài thế nào thì vẫn là con người, mà chỉ cần là con người thì chắc chắn có nhược điểm, một khi có nhược điểm thì liền có thể bị đánh bại, đây là bản chất của con người.”

“…” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Kim Thành Phong lại kinh ngạc nhìn Vương Nhất, dựa theo kinh nghiệm của anh ta thì có hơi khó khăn khi lý giải câu nói thâm sâu này.

“Cậu phải học cách vượt qua nó, khi nào cậu có thể đối mặt với Kim Thuý Như một cách bình tĩnh, thì cậu đã dần có tư cách cạnh tranh với cô ta.”

Vương Nhất đột nhiên không đi nữa mà dựa vào lan can, nhìn mặt nước mênh mông trắng xóa của sông Thiên An, nhẹ giọng nói.

Kim Thành Phong im lặng một lúc rồi nói: “Điều này rất khó.”

“Tôi biết rất khó, nhưng bởi vì khó nên mới phải vượt qua, nếu không cậu dựa vào cái gì để thay thế cô ta?”

Vương Nhất bình tĩnh nói: “Bây giờ khi cậu trở về nhà họ Kim nhất định rất sợ hãi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, tôi muốn chuyện đầu tiên cậu làm chính là quang minh chính đại trở về, quang minh chính đại chủ động thẳng thắn nói chuyện hôm nay với Kim Thuý Như.”

“Cái gì?!”

Nghe Vương Nhất nói vậy, Kim Thành Phong sợ ngây người, thậm chí có cơn gió thổi qua khiến cả người anh ta đều run lên: “Anh không muốn tôi giấu giếm mà còn muốn tôi chủ động nói ra những gì đã làm ngày hôm nay với chị tôi?”

“Đúng vậy.” Vương Nhất cười gật đầu.