Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 5: Đánh cuộc



☆Editor: Thủy Nhược Lam

Trên mặt biển xa xôi, nước biển tiếp cận đường chân trời một mảnh vàng óng,ngọn đèn trên thuyền được thắp lên, ánh sáng dịu nhẹ xua đi tia nắngcuối cùng của ban ngày.

Thổi xong khúc My Heart Will Go On, tôirốt cục phục hồ lại tinh thần. Trên sàn tàu cũng chỉ còn lại vài vịkhách đang đứng xung quanh tôi, trong đó có một người phụ nữ ở khoanghạng ba tay dắt theo một đứa bé, một người con trai đầu đội mũ,còn cóhai thuyền viên vốn đang đứng cạnh cửa chờ nhập hàng. Trong đó có mộtngười mặc tạp dề màu đen, áo sơmi kẻ sọc, màu tóc vàng óng ánh, tay phải đang cầm một quyển vở cũ nát lên tiếng hỏi, “Thủ khúc này thật tuyệt,nó tên là gì?”

Ánh chiều tà chiếu xuống khuôn mặt vẫn còn vươngnét trẻ con, làm cho khuôn mặt bị che đi ba phần, giống như thời điểmnày thời gian ngừng lại.

Tôi ngửa đầu nhìn hắn, phảng phất nhưxuyên qua màn hình chiếu phim nhìn thấy hắn, nhưng cuối cùng vẫn pháthiện mình xuyên qua một trăm năm đến đây. Thân thể bởi vì mệt mỏi màngồi xụp xuống như một pho tượng bị đổ, trong tay vẫn còn cầm chiếc kènđã cũ kia. Tôi vốn nên nhảy lên níu chặt lấy cổ áo hắn, nói hắn lên lấycon thuyền đang bỏ neo ở đây, cũng có thể nhảy luôn xuống nước mà khôngcần thuyền, nơi này là khu vực nước ấm chứ không phải là khu mà núi băng trôi, hắn ở dưới nước nơi này ép buộc bao lâu cũng được. Mà hết thảyđiều kiện đầu tiên là, người trước mắt này phải tin tưởng con thuyền này sẽ chìm.

Tôi rốt cục thấp giọng trả lời, “My Heart Will Go On.”

“Tên rất hay, tôi là Jack Dawson, ngươi tốt.” Jack lộ ra chiêu bài tươi cười của mình, cái trán bởi vì nụ cười này mà ép ra vài khe rãnh.Trên ngóntay của hắn dính một ít dấu vết màu xám, đầu ngón tay đôi khi sẽ cọ xátvào nhau, đây hẳn là thói quen vẽ tranh đã lâu tạo thành.

“Ngươitốt, Emily.”Thuận miệng đem tên tiếng anh mà hồi học đại học dùng nóira. Mặt tôi đen lại nhìn hắn, từ trên xuống dưới đánh giá. Tiếp theo hơi chần chờ mà vươn tay, ngay lập tức dáng vẻ giống một cô gái nhỏ thẹnthùng, trời biết cái gọi là ngại ngùng này đã bị tôi dọa chạy từ támtrăm năm trước rồi.

Tôi chỉ là chần chờ, tôi có thể gặp nam chính đơn giản như vậy. Nếu biết bài hát của bộ phim kia có thể gọi Jack xuất hiện, như vậy tôi đói bụng chạy mất hơn bốn giờ, gọi đến hỏng giọng,quả thực chính là mệt mỏi không đâu. Hơn nữa nhìn thấy hắn tôi cũng hơichần chờ, có nên hay không nhờ hắn kí tên. Nếu lúc xuống thuyền có thểđể nữ chính kí tên, vậy chuyến hành trình này có thể càng thêm hoàn mỹ.

Jack nhanh chóng bắt lấy tay tôi, sau đó buông ra, hắn nói: “Cô không cógiày sao? Tôi đưa cho cô một đôi.” Nói xong thì khom lưng bắt đầu cởigiày, hắn một bên cởi giày một bên nói, “Tôi đã nhìn thấy cô, cô làngười hành khách cuối cùng. Nhưng cô không có bạn cùng đi sao? Cô cũngmuốn đi New York sao?”

Tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ tínhmuốn lên con thuyền chở tới nấm mộ này đi New York, ở ngay giây phút lúc bắt đầu bước lên trên RMS Titanic,tôi cơ hồ luôn mong con thuyền nàyngày mai cập bờ, sau đó tôi có thể trốn khỏi nơi này.

Nắm lấy một góc áo, tôi xoa xoa kèn Harmonica, tiếp theo cười nói: “Đúng vậy, tôiđang nghĩ đến nước Mĩ sẽ cho tôi cuộc sống như thế nào, dù sao ở nướcAnh có thể cả đời tôi đều phải đi chân trần.”

“Phải đi chântrần?” Jack nhanh chóng cởi nốt chiếc giày, hắn đưa chiếc giày cho tôi,hài hước nâng nâng lông mày, lộ ra nụ cười mỉm thân thiện nói: “Bây giờcô không cần phải đi chân trần nữa, làm mộ… cô gái thật xinh đẹp, côcũng cần một chiếc mũ, bên trên có gắn một chiếc nơ lớn, hoa tươi, hoặclà cô cần thêm một chiếc váy.”

Hắn đến cùng là dùng con mắt nàomà nói tôi là “cô gái xinh đẹp”, khuôn mặt tôi cho dù lấy kính ra soicũng chỉ thấy những vết bẩn màu đen. Tôi cũng không nhận chiếc giày màhắn đưa, chiếc giày này có thể là chiếc giày cuối cùng cho đến khi chếtnam nhân vật chính mang,hơn nữa cái tôi cần nhất bây giờ không phải làchiếc giày, mà là lí do để hắn rời thuyền.

Tôi đặt mình vào hoàncảnh người khác mà nghĩ, ví dụ nếu tôi là Jack, có một cô gái lang thang bảo tôi rời thuyền. Mà vé tàu lại rất quý, về sau có khả năng cũngkhông mua nổi. Mục đích của con thuyền là quê hương của mình, mà quêhương của tôi phát triển cũng không tệ, nếu ngươi đi qua còn có cơ hộitrở thành phú ông trăm vạn. Ừ, quả thật, bây giờ phố Wall ở nước mỹ cònchưa có hai chín năm kinh tế tiêu điều, cho nên nhìn lại một trăm nămđây chính là thời điểm hỗn loạn của phố Wall, rất dễ để phát tài.

Quan trọng là, ngươi sẽ không nghĩ tới con thuyền này bốn ngày sau sẽ chìm.

Chỉ có đầu bị đập hỏng rồimới có thể rời thuyền, này tuyệt đối là Jack Dawson quyết định.

Tôi phát hiện khi tôi tìm được nam chính xong, cục diện ác liệt vẫn khôngchuyển biến chút nào. May mắn là hắn còn chưa gặp phải nữ thần định mệnh của hắn, bằng không lí do duy nhất để hắn ở trên thuyền thì cũng bịbiến thành hắn bận yêu đương, chẳng sợ bốn ngày sau thuyền sẽ chìm, hắncũng muốn ở lại cùng tình nhân của hắn cùng sống cùng chết.

Rose, Rose, tôi cố gắng ngăn lại ý muốn chạy lên khoang hạng nhất để nhìnthấy nữ nhân vật chính. Trên Titanic mà không thể nhìn thấy nam nữ chính giang tay đón gió mà đi, thật sự làm cho tôi tiếc nuối, đáng tiếc tôivĩnh viễn không cản được hình ảnh đó.

Jack buông một chiếc giày,lại bắt đầu cởi chiếc giày khác, sau đó hắn nhảy lên haibước, một bênnhảy một bên nói: ‘ ” Hi vọng cô không để ý, khẩu âm của cô không phảilà người nước Anh, chẳng lẽ có phải quê hương cô cũng ở nước Mĩ không.”

Tôi đến từ Trung Quốc, có muốn tôi sổ ra vài câu tiếng trung cho cậu nghe không.

“Không chắc lắm, tôi là kẻ lang thang.” Tôi không yên lòng nói, dùng ánh mắtkhông quá vui nhìn Jack đang nhảy múa, phẳng phất giống như tôi là mộtlão sư cực kì soi mói tay cầm cái thước, nhìn vào vũ đạo của Jack.

“Kẻ lang thang?” Jack đứng thẳng hai chân, hắn đặt giày bên cạnh tôi, lưngdựa vào lan can màu trắng. Gió từ phía sau hắn thổi đến, tôi nhìn thấyánh mắt hắn xa xăm nhìn về phía ống khói vĩ đại của tàu Titanic.”Tôicũng vậy, có lẽ hôm nay tôi lưu lạc trên thuyền này, một tuần sau tôilại tiếp tục lưu lạc đầu đường nào đó ở New York. Ai biết được giây tiếp theo nhân sinh của ngươi sẽ gặp phải chuyện gì, nếu tôi không lên RMSTitanic, có khả năng tôi sẽ đi Belfast, tiếp tục du đãng khắp nơi ởnướcAnh.”

Anh thật sự vẫn nên du đãng khắp nơi ở nước Anh, nướcPháp hay nước Đức đi, lúc đó muốn nhớ đến nước Mỹ là nhớ được ngay, bâygiờ lại nỗ lực đi làm việc cực nhọc vài tuần lễ,lại còn đi mua vé tàucủa con tàu chở khách định kì này, con tàu giống như bị nguyền rủa, cuối cùng lại không có kệt cục tốt.

“Giống như anh nói, giây phúttiếp theo của nhân sinh luôn bị cất giấu trong hòm, nếu anh không cởi bỏ chiếc khóa thời gian, anh cũng sẽ vĩnh viễn không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.” Tôi lấy chiếc kèn Harmonica để xuống bên cạnh chiếc giày,bức tranh chân dung trong túi luôn nhắc nhở tôi, nên rời thuyền, đây làgiây tiếp theo trong nhân sinh của tôi.

“So sánh này nghe thật sự có đạo lý, nói cũng như không.” Jack cười liếc tôi một cái, ánh mắt của hắn ngang hàng ôn nhu, thái độ có vẻ rất thân thiết hiền hoà.

“Đương nhiên, vô nghĩa, phải luôn có đồ trang trí mới có thể đánh vào lòngngười được. Anh có lẽ sẽ rất kì quái sao tôi có thể lên được RMSTitanic, trên người tôi giống như không có một xu nào.” Tôi buông haitay, áo khoác cũ nát, hai chân trần, dáng vẻ này của tôi xuất hiện trêncon tàu xa hoa này thật sự không phù hợp.

“Tôi cũng không giàuhơn bao nhiêu so với cô, trong túi tôi… Ừm, chỉ có mấy xu.” Jack giốngnhư không có cái gì lạ, móc túi ra, mặt anh ta nghiêm túc nói: “Cả tàisản của tôi đại khái còn có một đôla và sáu đồng, còn có một đôi giày và một cái áo khoác… Không, bây giờ tôi chỉ là một người không có giày,đôi giày kia cho cô.”

Giày để anh đeo đi thôi, nếu không có cáchnào khuyên anh rời thuyền, chẳng lẽ định đi chân trần rồi theo đuổi nữthần trong lòng tôi sao?

“Tôi cùng anh làm một cái đánh cược, nếu tôi thắng sẽ được vé tàu.” Tôi cúi đầu, thân thủ cong cong lưng bànchân che đi vết bẩn trên chân, nếu muốn đóng biểu cảm hưng phấn thì cũng phải biểu hiện được chút đỉnh.

“Đánh cuộc? Cô thắng được vé tàu, Titanic?” Jack ngạc nhiên đề cao thanh âm hỏi, tiếp đó hắn trả lời mộtcách bất khả tư nghị, “Tôi cũng vậy, đánh đố thắng, tổng cộng hai vé.Chúng tôi muốn đi nước Mĩ, Emily.”

“Thật sự là người may mắn.”Tôi giả mù mưa sa tán thưởng, hận không thể đem cái tên ngu xuẩn thua vé tàu kia ấn xuống ca-nô thuyền Titanic.

“Người may mắn.” Jack giơ ngón tay cái lên, quả thật là người phát ngôn tốt nhất.

“Nếu không hai chúng ta đến đánh cuộc?” Tôi đột nhiên hỏi, giọng điệu mang theo cảm xúc lơ đãng vui đùa.

“Đánh cuộc?” Jack nghi hoặc lặp lại một lần, tiếp theo ý cười lan tràn trongmắt hắn, hắn biết rõ việc này.”Đây là cái mà cô gọi là vĩnh viễn khôngbiết giây tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì sao? Tôi cũng không biết bảnthân mình còn có thể đánh cuộc với một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy,đánh cuộc cái gì?.” Jack tùy tiện nói, hắn hoàn toàn không thèm để ý đến tiểu xiếc của tôi, có khả năng hắn đã nhìn ra tôi khẩn trương, còn vìtôi nói dối rất trúc trắc, hắn vẫn dựa theo lời nói của tôi dẫn lời.

Tôi sẽ không cảm ơn ý tốt của hắn, bởi vì vài ngày sau hắn sẽ cảm ơn tôi.