Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng

Chương 3



Tác giả: Chước Nhiễm

Thitkhocaichua

Tuy rằng Việt Sạn nói viện quân rất nhanh sẽ tới, nhưng nhanh cũng phải có yêu cầu thời gian.

Mà Eno bên này, chiến hạm địch đông đảo, hỏa lực quá mạnh, vừa đánh vừa chạy gần hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng chịu không nổi, đành quăng chiến hạm lại một quặng tinh hoang, sau đó cùng quân địch triển khai cơ giáp chiến trên mặt đất.

Eno từ nhỏ thân thể yếu nhược, không thể điều khiển cơ giáp. Khi hai bên còn chiến đấu trên vũ trụ, cậu còn có thể toạ trấn, giờ đấu trên mặt đất liền có chút chật vật.

Bất quá, yếu thì yếu, nhưng cậu cũng không kéo chân sau người khác. Tuy không thể điều khiển cơ giáp, cậu lại có thể điều khiển các loại chiến hạm cỡ nhỏ ở tầng thấp.

Chỉ là các chiến hạm nhỏ này không được trang bị đạn dược cao cấp,cũng không thể tiến vào vũ trụ. Có thể nói nó giống với máy bay chiến đấu của trái đất, không đối diện cơ giáp còn ổn, nhưng khi đối diện cơ giáp thì chỉ là hàng bỏ đi.

Eno điều khiển chiến hạm nhỏ, bay qua lửa đạn, trốn tránh vô cùng gian nan.

Đánh ở mặt đất gần một giờ đồng hồ, vậy mà chả thấy được một móng quân tiếp viện đâu.

Eno cảm giác chính mình không ổn rồi, sau lại nhớ tới, hình như đã hơn ba ngày cậu không ngâm nước, hai ngày chưa ăn cá.

Nhân ngư hai ngày không ngâm nước sẽ khô mà chết, còn không ăn cá thì... Đói đến mất lý trí, có khả năng tự gặm luôn cái đuôi của chính mình.

Eno sau khi biến thành nhân ngư, cũng chưa trải qua chuyện quên như vậy bao giờ.

Lửa đạn làm mặt đất ở quặng tinh nóng lên nhanh chóng, chiến hạm nhỉ của cậu vừa bắn lại vừa trốn, chạy đến choáng cả đầu, sóng nhiệt cũng nhanh chóng quét đến, khiến Eno cảm thấy làn da của mình như khô nứt ra như mặt đất.

Eno lại nghĩ, không được ngâm nước, cậu sẽ biến thành con cá nướng mất. Việt Sạn vì cái gì vẫn chưa đến, nói đến liền mà, ăn cơm rồi mới chịu đi sao? Đúng là đồ lừa đảo!

Ở cái giây phút mà Eno nghĩ bản thán sẽ thành cá nướng thì quân ham của Đế Quốc cũng xuất hiện. Giây phút đó, Eno còn tưởng Đức Phật giáng thế, đưa cậu đi cõi Cực lạc.

Đúng như những gì người khác nói, Việt Sạn đánh trận rất nhanh. Tuy lần này là cứu viện, nhưng kết quả cũng không ngoại lệ, chiến hạm của địch nhanh chóng bị tiêu diệt.

Eno rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, hư thoát mà dựa vào ghế điều khiển.

Tấm kính phòng hộ của chiến hạm nứt không khác gì mạng nhện, nhưng Eno lại thấy được vị kia với dáng người đĩnh bạc cáo ráo bước xuống quân hạm, hắn đến chỗ La Nguyên Kiệt hỏi cái gì đó, tiếp theo tầm mắt liền đảo một vòng trên chiến trường, thấy được mục tiêu rồi liền bước đến.

Phía chân trời tà dương như máu, Việt Sạn đạp khói lửa mà bước đến, vạt áo khoác tung bay quen thuộc với...... Làm Eno nhớ tới giấc mơ không lâu trước đo.

Việt Sạn nện bước thực mau, chưa đến hai phút đã đến trước chiến hạm nhỏ.

Hắn gõ gõ chiến hạm, không nói chuyện.

Eno mở ra cửa buồng, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt mang theo tia đánh giá.

Nhưng trong mắt Việt Sạn, chính là một thiếu niên suy yếu ngồi dựa vào ghế điều khiển, mái tóc tán loạn, cả người yếu nhược như cà tím phơi nắng, héo rũ đến đáng thương.

Việt Sạn quả thật rất bất ngờ, hắn nhớ rõ không lâu trước đó, còn thấy vị tiểu điện hạ này vô cùng bình tĩnh, lớn mật mà xử lí Hope.

Khi đó tiểu hoàng tử, rực rỡ lóa mắt, giống một con mèo xinh đẹp, vừa tự phụ lại vừa hung dữ. Nhưng hiện tại nhìn lại, đứa nhỏ lại không khác gì một con mèo nhỏ bị khi dễ.

Xem ra lời đồn không sai, vị tiểu hoàng tử này thân thể không tốt, không thể chịu nổi việc lăn lộn trên chiến trường. Nhưng thân thể không tốt, lại có thể cầm cự đến lúc viện quân đến, cũng rất lợi hại rồi.

Việt Sạn bất động thanh sắc mà dời đi tầm mắt, lên tiếng nhắc nhở: "Điện hạ, chúng ta phải nhanh trở về tiền tuyến."

Eno đương nhiên hiểu ý của hắn, vừa bước xuống chiến hạm chân đã run lên, cả người lảo đảo muốn ngã.

Việt Sạn kịp thời duỗi tay, vốn định đỡ lấy cậu, lại không đề phòng mà bị Eno ập thẳng vào lòng.

Hắn theo bản năng vịn eo tiểu hoàng tử, đang định đỡ đối phương đứng vững, lại không nghĩ tới bàn tay truyền đến sự mềm mại.

Cái này là eo mà một người đàn ông nên có sao?

Tay hắn cũng cảm thấy tê dại như có dòng điện chạy ngang, trong đầu Việt Sạn nhanh chóng trống rỗng. Nhưng giây tiếp theo đã trở lại bình thường, thậm chí còn nổi lên bệnh nghề nghiệp, nhéo nhéo cái eo nhỏ kia, mà nghiêm túc phân tích: Khó trách tại sao lại yếu, nếu đi tòng quân dưới trướng hắn, mỗi ngày hắn sẽ cho chạy ít nhất mười vòng.

Eno cả người cương cứng, cậu không ngờ rằng bản thân lại lao vào lòng Việt Sạn như vậy, cũng không ngờ rằng thằng cha Việt Sạn này lại "Nhân cơ hội" nhéo...... nhéo eo cậu.

Thật, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Eno kinh ngạc đến ngây người, bỗng nhiên lại nhớ lại, thư trung "Việt Sạn" kỳ thật liền gian tà, không được tốt lắm người. Tên kia đối "Hắn" kỳ thật sớm có ý tứ, nhưng chính là không nói toạc, chờ "Hắn" thượng câu.

Thậm chí ở "Hắn" tự cho là đúng mà đi câu dẫn khi, đối phương còn làm bộ không dao động, lẳng lặng xem "Hắn" biểu diễn, cuối cùng mới lão thần khắp nơi mà đem đưa đến bên miệng thịt ăn sạch sẽ.

Eno nhanh chóng đẩy ra hắn, không thể tin được mà tưởng ——

【 chẳng lẽ cốt truyện bắt đầu rồi, Việt Sạn cho rằng ta đang câu dẫn hắn? 】

Việt Sạn: "?"

Hắn bỗng nhiên thần sắc cổ quái mà nhìn về phía Eno. Nếu không phải ảo giác, vậy thì hắn rõ ràng hắn nghe được vị tiểu hoàng tử kia nói chuyện, nhưng lại không thấy cậu mở miệng.

Là phúc ngữ sao? "Câu dẫn" là có ý gì?

Hơn nữa hắn cũng phát hiện, trên đầu vị tiểu hoàng tử cư nhiên có một đám mây đen nhỏ.

Đó lại là thứ kì quái gì nữa đây?

"Ngươi......" Việt Sạn theo bản năng giơ tay, không biết có nên chạm vào đám mây đen hay không, cuối cùng chỉ đành chỉ về đám mây, định nói cho Eno nghe.

Nhưng không nghĩ tới, phản ứng của cậu lại vô cùng kịch liệt, đột nhiên thối lui, giống như hắn là hồng thủy mãnh thú, cảnh giác mà nhìn chằm chằm, "Ngươi định làm gi?"

Có lẽ địch ý qua nặng, đám mây đen kia trước nay yên tĩnh bỗng dưng quay cuồng, sau đó một đạo sét nhỏ đánh thẳng về phía Việt Sạn.

Theo bản năng hắn đưa tay lên đỡ, từ đầu ngón tay nhanh chóng truyền đến sự tê dại, điện lưu không mạnh đến nỗi khiến người bị thương, nhưng không ai thích mình bỗng dưng bị điện giật, bao gồm cả Việt Sạn.

Chờ Việt Sạn phản ứng lại, thì nhận ra mái tóc mình bị sét đánh đến xoăn tít.

Việt Sạn: "......"

Eno: "......"

Năm phút sau, khuôn mặt Việt Sạn tối sầm đi lên quân hạm, Eno chột dạ lẽo đẽo đi theo phía sau, không khác gì cậu vvợnhor phạm sai lầm. Thật sự Eno không cố ý, cậu hoàn toàn không biết nó bỗng dưng giáng sét là vì sao.

Trên quân hạm, rất nhanh mọi người đã phát hiện, Việt chỉ huy đi ra ngoài một chuyến, khi trở về lại được cái mái đầu xoăn tít đến kì lạ.

Nhưng mọi người cũng nhận ra sắc mẳt hắn hoàn toàn không tốt, nên không ai dám đến tìm xúi quẩy, ai cũng làm bộ như không nhìn thấy.

Cậu lính hậu cần trên quân hạm liền nhanh chóng bước đến tiếp đón Eno.

Cậu đang muốn ở trước mặt tiểu hoàng tử thể hiện một phen, nên vỗ ngực nói: "Điện hạ, ngài có yêu cầu gì cứ nói với tôi, tôi sẽ an bài thỏa đáng cho ngài."

Eno thật là có yêu cầu, vừa rồi bị Việt Sạn cắt ngang thiếu chút nữa quên luôn cái chuyện bản thân sắp tahfnh con cá khô.

Giờ nghe cậu lính hậu cần nói, cậu cũng không khách khí, nhưng vẫn giữ sự lễ phép, "Vậy phiền cậu chuẩn bị cho ta bồn nước sạch, đủ tắm là được. Còn có, chuẩn bị một ít đồ ăn, nhưng phải có cá, nếu có thể thì nấu canh bằng cá mè hoa càng tốt."

Khi vừa biến thành nhân ngư, cậu đã tra qua tư liệu nên biết tộc nhân ngư thích nhất là cá mè hoa, chỉ cần ăn một con, có thể đảm bảo không nghiện cá trong vodng 3 ngày.

Cậu lính hậu cần vừa nghe xong trực tiếp trợn tròn mắt, y không nghĩ tới điện hạ thật sự không biết gì về điều kiện sinh hoạt ngoài tiền tuyến, mà yêu cầu này... Quả thật y không làm được.

Có chút khó xử mà cậu lính hậu cần vò đầu bứt tóc, không biết nên từ chối thế nào với Eno, thì Việt Sạn bên kia bước đến.

Eno sẵn chột dạ trong lòng, thấy Việt Sạn bước đến, liềntheo bản năng mà lùi lại.

Nhưng cậu lùi một bước thì hắn lại tiến một bước, đến khi lưng áp sát vào vách, Việt Sạn lúc này mới chịu dừng lại.

Eno không biết hắn muốn làm gì, chỉ chột dạ đến tim đập nhanh hơn.

Cậu đang muốn phô trương thanh thế, mở miệng hù dọa đối phương, lại không nghĩ tới Việt Sạn bỗng nhiên ấn một hộp thức ăn lên ngực mình.

Eno có điểm nghi hoặc, liền thấy đối phương cúi người nói: "Điều kiện sinh hoạt ở tiền tuyến gian khổ, mong ngài thông cảm."

Nói xong, hắn để lại hộp, sau đó rời đi.

Eno cúi đầu xem một cái ——

Mẹ cha nó! Là cá trích đóng hộp!

Nhưng thật sự là cá nha!

- ----Còn tiếp-----