Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Chương 21



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tối hôm qua tôi mới nhớ tới cuộc hẹn, xin lỗi.”

“Ờm…”

Shinichi mở miệng xin lỗi, Kuroba chỉ đáp lại gọn một tiếng.

Hai người ngây ra một hồi không nói với nhau lời nào, chỉ im lặng nhìn mấy đứa bé trong công viên đang chơi trốn tìm, đứa rượt đứa chạy, vui vẻ quên hết xung quanh, tự nhiên thấy nhớ khoảng thời gian khoái nhạc khi trước, thế giới trong mắt chỉ còn có người kia.

Yên lặng một hồi lâu, Kuroba bất thình lình gào lên.

“TÔI NHẪN KHÔNG NỔI NỮA!!!!”

Volume khủng khiếp tới nổi mấy thằng nhóc đang chạy chơi trong công viên đều bị doạ lánh ra xa hết, Shinichi giật tung cả người quay ngoắt lại.

“Oa…Đừng có doạ người thế chứ, mấy đứa nhỏ đều bị anh nạt chạy đi hết rồi. Còn có, anh nhẫn không nổi cái gì?”

Shinichi nổi nóng quay lại trừng cái tên thần kinh vừa báo hại hai bên lỗ tai trái phải của cậu suýt điếc.

“Tôi vốn tính ở cùng cậu một thời gian rồi mới nói, nhưng tôi đợi không được. Tôi thích cậu a!!!!! Muốn ngày ngày đều ở bên cậu!!!!”

Cái tên tâm thần bên cạnh Shinichi không những là vừa đang yên đang lành lại ngồi gào lên, còn hướng cậu tỏ tình thô thiển thế này giữa công viên. Con gái tỏ tình với cậu thì cậu không lạ, nhưng con trai thì…mới thấy đó.

Thế là Shinichi trong nhất thời phát hoảng đứng bật lên.

“Đồ…đồ bệnh, cậu không sợ người ta nghe hết sao!?”

Shinichi mặt đỏ như táo đứng lên tránh ánh mắt tứ phương hướng vào mình, lôi mạnh Kuroba đi khỏi lập tức, chỉ để lại hai lon nước đáng thương bị gào đến móp một bên ở lại băng đá.

Bị kéo đi một hồi, khi qua một cái hẻm nhỏ thì Kuroba giật ngược cậu lại, dùng thân thể ấn cậu vào tường.

Người qua lại trên phố cũng không có để ý con hẻm này nhiều.

Mặt Shinichi phút chốc ửng hồng.

Hồi hộp thở dốc.

“Bộ đầu óc cậu bị…A..Um..m…”

Thấy người dưới thân quá ồn ào lộn xộn, Kuroba chủ động ấn môi xuống hung hăng hôn, tách hàng răng đều trắng ra, táo bạo quấn lấy đầu lưỡi cậu. Không thèm để ý tới phản kháng của người bên dưới.

chapter content



Nam nhân thường hành động thuận theo bản năng, dục vọng. Shinichi không lâu đã bị nụ hốn rù quyến mê hoặc, say mê không còn để ý hình tượng. Kuroba thừa cơ luồn bàn tay ra sau gáy cậu, ấn nhẹ để hai người càng áp sát nhau hơn.

Đến khi tách nhau ra, Shinichi mới hổn hển thở dốc, bình ổn hô hấp. Cậu dựa hẳn vào tường, mà Kuroba thì đè sát trên người cậu.

“Cậu có muốn ở cùng tôi không? Kể từ hôm nay, mỗi ngày mỗi ngày, cho tới vô tận về sau, cũng không bao giờ xa nữa.”

Lời nói so với cách thổ lộ ở công viên khi nãy, thật quá khác xa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và chân thành nói ra lời cầu hôn luôn giữ trong lòng.

Shinichi một thoáng ngẩn ngơ.

Đồng ý không? Thật muốn đồng ý, nhưng mà, Lupin III đã từng nói: trên thế giới, mặt mũi cũng rất quan trọng nha.

“Cậu cầu hôn đấy hả? Tới chiếc nhẫn cũng không có nữa thì đừng có mơ tôi đồng ý.”

Kuroba không biết từ đâu biến ra một cái hộp, bên trong là chiếc nhẫn nhỏ khảm kim cương tinh tế, đeo vào ngón áp út của Shinichi, rồi hôn lên má cậu một cái.

“Cậu sẽ không tháo ra chứ?”

“Đã có lòng muốn đưa thì tôi chả việc gì lại không lấy.”

Shinichi nhân cơ hội thoát khỏi ôm ấp của Kuroba, hướng đường lớn đào tẩu. Tuy miệng nói cứng như vậy, bỏ chạy cũng quyết liệt vậy, nhưng sao….

Sao lúc cậu bỏ đi, anh vẫn thấy mạt hồng phấn trên gương mặt cậu không hề nhạt đi thế nhỉ.

Kuroba đuổi theo, rất nhanh lại hôn trộm cậu thêm một cái.

“Thực là yêu cậu chết mất.”

“Không được xằng bậy ở giữa đường.”

“Vậy là về nhà thì được.”

“Không… đi đâu cũng không được!!! Đừng có bóp méo mệnh lệnh của tôi.”

“Ha ha ha!”

Hai người trên đường vừa đi vừa nháo, lúc qua một tiệm mì thì đúng lúc bao tử Shinichi kêu lên rột rột.

“Dạ dày cậu kêu kìa, nhịn là thành bệnh đấy, ta vào ăn cái gì đi.”

“Muốn dạ dày tôi không bệnh thì sau này ngày ba bữa cậu đều lo hết đi hén, hé hé…”

“Aizz, biết rồi.”

--- ------ --------

Cái cách tỏ tình của anh… *đạp* anh không học ngữ văn hả =….= à nhưng lãng mạn quá thì lại mất tự nhiên, giả tạo. chắc tác giả nghỉ thế nên…