Cấp Trên Luôn Trêu Chọc Tôi!!!

Chương 57



“Cái chương trình này không hay.” Túc Duy An cố gắng để âm giọng trở lên bình tĩnh lại.

Đàm Tự vốn dĩ xem không hiểu, không nghĩ nhiều, ừ một tiếng sau đó lấy điện thoại bên cạnh.

Lăng Nguyên: [một cái hôn lớn.gif]. Ca, nghe nói anh đi Nhật rồi.

Đàm Tự: ?

Lăng Nguyên: Tiện thể mua giúp em một số thứ.

Đàm Tự: Ai cho cậu cái gan chó vậy, dám nhờ tôi giúp cậu mang đồ về?

Lăng Nguyên: Ayyyy, em nhờ An An.

Đàm Tự nhìn cái đầu nhỏ phía trước.

Đàm Tự: Tôi không đồng ý, cậu ấy dám mang cho cậu?

Lăng Nguyên: Eyyyy yaaaa, cái giày đó trong nước không có, anh giúp em mang về điiii.

Cậu lập tức gửi ảnh qua.

Trùng hợp, lại giống đôi giày hôm nay anh mua cho Túc Duy An.

Lăng Nguyên: Size 45, cảm ơn Tự ca, yêu anh!

Dù sao trước khi ngủ cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, Đàm Tự đem điện thoại để gần miệng hỏi: “Cậu không thể mang giày size 45”

Lăng Nguyên vẫn đánh chữ: “…tôi mua cho bạn trai nhỏ của tôi ah”

Đàm Tự quay người qua, tìm lấy đôi giày hôm nay mua, chụp một bức ảnh gửi qua.

Đàm Tự: Đôi này?

Lăng Nguyên: Đúng đúng đúng, anh hành động nhanh như vậy à….

Đàm Tự bên cạnh nói chuyện, Túc Duy An bên cạnh yên lặng lắng nghe.



Nghe được âm thanh của máy ảnh, cậu tò mò liếc nhìn, phát hiện đối phương chụp đôi giày hôm nay mua về.

…Thì ra là mua cho người khác.

Trái tim của Túc Duy An đột nhiên lặng xuống.

Cậu không phải là người tham lam, cho dù thật sự tặng cho cậu, cậu cũng không dám nhận. Nhưng khi biết chân của mình chỉ là để thử đồ, cậu có chút…thất vọng nhỏ?

Cảm thấy cảm xúc không thể giải thích, cậu nhanh chóng nhắm mắt, không dám nghĩ nhiều.

Lúc Đàm Tự đang bên cạnh nói chuyện, Túc Duy An đã ngủ rồi.

Cậu cuộn tròn người lại, hô hấp đều đặn, xem ra thật sự ngủ rồi.

Đàm Tự chống đầu nhìn cậu, cậu nhóc này lúc ngủ cũng rất an tĩnh, không gáy đợi rất lâu cũng không thấy nghiến răng hay nói mớ.

Nhìn thời gian, mới hơn 11 giờ, đoạn thời gian này Đàm Tự đều 1 2 giờ đêm mới ngủ, bây giờ muốn ngủ cũng không ngủ được, anh vươn người tìm kiếm, ở bên cạnh Túc Duy An tìm thấy điều khiển.

Anh chống người dậy, dang tay lấy điều khiển.

Túc Duy An lúc này quay người qua.

Đàm Tự dừng động tác, một lúc sau mới cẩn thận về vị trí của mình.

Ngày thứ hai, Túc Duy An ngay cả cửa cũng không ra, ăn sáng và ăn trưa đều được mang đến, bên trong có vài món ăn, còn có sashimi và lươn, vô cùng thịnh soạn.

Là trước khi Đàm Tự ra ngoài khách sạn, đặc biệt đến quầy lễ tân đặt món.

Sáng nay Đàm Tự nhận được điện thoại, nói là có một người bạn vừa đến Nhật Bản, vì sắp tới có hợp tác, nên Đàm Tự qua đó chào hỏi một chút.

Thức dậy không nhìn thấy Đàm Tự, Túc Duy An thở phào, lại có chút xấu hổ__nhân viên thức dậy muộn hơn ông chủ, nói thế nào cũng không phù hợp.

Sân trong phòng được trang bị suối nước nóng, nhưng chỉ là một suối nhỏ, hai người vào sẽ chật, vì vậy hôm qua hai người vẫn là đi ra ngoài tắm suối nóng.

Bây giờ mở cánh cửa gỗ ra, nhưng làn gió nhẹ thổi đến, thỉnh thoảng thổi một gợn sóng trên suối nước nóng, Túc Duy An đang ngồi ở bàn gỗ bên cửa vẽ tranh, vô cùng dễ chịu.

Chuông cửa reo, cậu đứng lên nhìn qua mắt mèo, ngay sau đố mở cửa: “Chị Thần, có chuyện gì sao?”



Bên ngoài không chỉ có Trầm Thần, những đồng nghiệp khác cũng đứng bên cạnh cô.

Trầm Thần: “Đến gọi em đi ăn cơm a, dù sao cũng đều ra nhà ăn của khách sạn, không bằng chúng ta ra ngoài ăn đi, bên ngoài có nhiều nhà hàng.”

Túc Duy An mở tròn mắt: “Khách sạn không đưa đồ ăn đến cửa sao? Em vừa ăn xong.”

“…không có a” Trầm Thần ngạc nhiên, quay đầu hỏi: “Khách sạn có đưa đồ ăn đến cửa không?”

Nhưng người khác cũng ngạc nhiên lắc đầu.

“Có lẽ do phòng của em là phòng VIP?” Trầm Thần nói, “Dù sao em cũng ăn rồi, vậy bọn chị đi ăn đây.”

Túc Duy An gật đầu: “Được ạ.”

Sau khi mọi người đi, ít lâu sau nhân viên khách sạn đến thu dọn đồ ăn.

Túc Duy An đêm bàn ăn đưa qua, do dự một lúc, hỏi: “Xin hỏi một chút, khách sạn là mỗi vị khách đều đưa đồ ăn đến cửa sao?”

“Không phải…” Nhân viên khách sạn cười cười, “Khách yêu cầu mới đưa dến cửa a.”

Túc Duy An sửng sốt: “Tôi…không có đặt dịch vụ này a.”

Nhân viên khách sạn: “Là vị tiên sinh cùng phòng của anh đặt.”

Sau khi nhân viên khách sạn dọn đồ ăn đi, Túc Duy An ngồi trước bàn, cầm bút đơ mất nửa ngày, mới tiếp tục vẽ.

Cậu thật sự từ lúc thức dậy liền vẽ đến tối, trong thời gian này ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh, cậu không có di chuyển.

Đàm Tự đã gửi cho cậu một tin nhắn wechat lúc 5 giờ chiều.

Đàm Tư: Muốn ăn gì, thuận đường mua mang về cho cậu.

Vì dự định về khách sạn trước lúc ăn cơm, vì vậy Đàm Tự chỉ đặt đồ ăn sáng và đồ ăn trưa.

Túc Duy An cầm lấy điện thoại, trả lời: “Không cần đâu, tôi ăn rồi, cảm ơn Tự ca.”

Nói xong cậu nhìn thời gian, mặc yukata đi đến nhà hàng của khách sạn.