Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 44: Tự mắng mình cũng rất thú vị



"Bạn có tin nhắn từ vợ ~"

【 Bảo bối, em chưa tan làm sao?】

【 Nữ ma đầu vẫn chưa cho em nghỉ sao?! Thật đáng ghê tởm! Làm sao lại có một người như vậy?】

Hứa Niệm buồn bực gật đầu.

Không sai! Thư Thư nói rất đúng! Nữ ma đầu chính là người không thể hòa hợp. Lần nào cô ta cũng phá hỏng chuyện tốt của mình, vì cô ta mà mình không được gặp Thư Thư!

【 Đúng như chị nói! Em nghi ngờ cô ta đang muốn trả thù xã hội! Cô ta chọn những người mới bước vào đời như em để bắt nạt.】

【 Ôm ~ Nữ ma đầu rất xấu xa!】

【 Không sai! Em cảm thấy cô ta lấy oán báo ân! Thật đáng hận!】

Hứa Niệm hận Giang Chỉ đến tận xương tận tủy.

Giang Chỉ đúng là một người phụ nữ khốn kiếp! Ngày thường ức hiếp mình thì không sao, nhưng hôm nay cô ta lại phá hỏng chuyện trọng đại trong cuộc đời của mình! Mình thật sự kinh tởm loại người như cô ta!!!

【 Đúng vậy! Cô ta là một nữ ma đầu! Làm sao có thể có một người phụ nữ vô nhân đạo như cô ta. Cô ta đã biến thái như vậy từ lúc em chưa vào công ty rồi!】

Giang Chỉ rất giỏi bôi đen người khác, như thể cô không phải là chính mình. Cô rất giỏi giả vờ, trừ bản thân ra thì không ai có thể hiểu được con người thật của Giang Chỉ.

Hôm nay Giang Chỉ đã đi quá xa, người như vậy thật đáng bị mắng. Cô đã phá vỡ ảo tưởng của Hứa Niệm, bắt đối phương phải làm thêm giờ đến tận sáng sớm. Người bình thường không thể nhẫn nhịn được.

Thế nhưng Hứa Niệm không oán trách một câu nào, một mình làm việc suốt đêm. Nếu như cô không ngừng lại hành động của mình kịp thời, đến một lúc nào đó khi chiếc gương bị đập vỡ đi, có bao nhiêu lời biện hộ cũng không làm gương trở lại hình dáng như ban đầu.

Chính cô là người đáp ứng yêu cầu của người yêu nhưng cũng chính cô là ngươi ép đối phương tăng ca để cho đối phương lỡ hẹn.

Là cô đã hại cô ấy tự trách cứ chính mình đã lỡ hẹn, còn phải làm thêm giờ và không biết đến khi nào mới thật sự được gặp mặt.

Coi như tất cả những chuyện này đều do một tay của cô gây nên!

Thế nhưng càng như vậy, Giang Chỉ càng tò mò người kia sẽ nghĩ gì về mình.

【 Nữ ma đầu là đồ khốn khiếp! Tại sao trên đời lại có một người như cô ta?】

【 Bảo bối đã chịu khổ nhiều rồi! Nhất định nữ ma đầu là động vật máu lạnh, không có tình người! Không có tình yêu! Không ai có thể chịu được con người độc ác như cô ta!】

Hứa Niệm nhìn dòng chữ tràn đầy vẻ tức giận ẩn bên trong đó, cô tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Thư Thư vậy?

【 Chờ sự nghiệp của chúng ta ổn định, ngay lập tức đá văng cô ta xuống! Để xem xem cô ta có thể bò được bao xa!】

【 Được rồi, đều nghe Thư Thư, lời của Thư Thư là thánh chỉ, nô tỳ nào dám trái lệnh nương nương ~】

【 Em vẫn muốn nói lời xin lỗi với chị dù thế nào đi nữa, em đã không sắp xếp thời gian và bỏ lỡ cơ hội gặp nhau, em sẽ bù đắp ~ Thư Thư ~】

【 Đều theo em hết.】

Hành lang dẫn ra ngoài công ty luật một màu đen kịt.

Hứa Niệm rất sợ tối, cô chạy chậm thẳng một đường đi ra ngoài.

Màn hình không còn sáng lên, Thư Thư ở bên kia cũng không nhắn nữa.

"Bộp bộp bộp ~"

Tiếng va chạm vang vọng trong hành lang trống rỗng, tựa như có người từ phía sau đi đến. Âm thanh đột ngột xuất hiện làm Hứa Niệm lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy.

Có ma! Làm sao trong công ty lại có người?

Chưa kể ở công ty, ngoài đường cũng có thể không nhìn thấy người! Hiện tại đã là đêm hôm khuya khoắt.

Hứa Niệm cảm thấy da đầu của mình tê dại, tóc tai sắp dựng đứng lên. Đầu óc tự động phát ra bộ phim kinh dị mà cô đã xem trước đó, kéo dài, phóng đại và đầy những âm thanh chói tai.

Là tiếng nhịp đập trái tim hay sao?

Không! Không phải, là âm thanh ở phía sau lưng!

Hơi thở nóng ẩm lan tỏa sau gáy khiến nó vừa ươn ướt vừa tê dại.

Hứa Niệm khóc không ra nước mắt, khẩn trương nuốt nước bọt một cái.

Hôm nay mình thật sự sẽ chết ở đây sao? Tất cả đều là lỗi của Giang Chỉ! Nếu mình thực sự chết ở đây, mình sẽ kéo theo cả cô ta!

"Đừng, đừng giết tôi, tôi không có hại người khác!" Hứa Niệm lập tức nhắm mắt lại, run lẩy bẩy.

"À? Thật sao?" Giang Chỉ để quên đồ trong văn phòng và quay lại lấy nó. Cô tình cờ gặp Hứa Niệm và đột nhiên nổi lên ý đồ xấu xa.

"Vâng, vâng, vâng!" Hứa Niệm gật đầu như gà mổ thóc, "Cả đời này tôi chưa từng hại ai! Tội nào cũng có kẻ mắc nợ, ai hại ngài thì mau đuổi theo người đó! Tôi chỉ là một người qua đường vô tội mà thôi! Tôi mới vào công ty được ba tháng, còn chưa nhận ra mọi người . . . Không! Có rất nhiều điều mà tôi chưa làm, lần này hãy để tôi đi, được không?"

"Nếu tôi nói không thì sao?" Giọng nói lạnh lẽo của Giang Chỉ không hề có chút cảm xúc nào, "Cô phải làm sao đây?"

Hứa Niệm luôn cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, cô nheo mắt lại trước khi có thể nhìn rõ con ma này trông như thế nào, cô đã ngã vào vòng tay của người trước mặt trong lúc đầu óc trở nên quay cuồng.

"A a a! Hãy để tôi đi, để tôi đi!"

Kỳ lạ, thân thể của ma làm sao có thể ấm áp như con người?

"Hứa Niệm, cô mở mắt ra xem tôi là ai." Giang Chỉ bất đắc dĩ nói, người này quả thật rất ngu ngốc.

Loại người này làm sao có thể một chân giẫm hai chiếc thuyền? Người khác dựa vào trí óc của mình để bắt cá, còn cô ấy dựa vào vận may gì?

"Tôi không nhìn! Ngài sẽ ăn tôi." Hứa Niệm che mắt lại, có chết cũng không buông tay.

"Mở mắt ra." Giang Chỉ bỏ bàn tay đang che mắt của đối phương ra, "Nhìn xem tôi là ai?"

"Giang, giám đốc Giang? Không phải giám đốc đã về trước rồi hay sao? Sao giám đốc lại ở đây?!"

Hứa Niệm lập tức lăn mình bò ra khỏi vòng tay của Giang Chỉ, lùi ra sau vài bước với vẻ mặt cảnh giác.

Phản ứng theo bản năng của đối phương khiến Giang Chỉ rất thích thú.

Thân thể cũng sẽ không lừa người, biểu hiện không tệ.

Giang Chỉ ho nhẹ hai tiếng, đè xuống nụ cười trên môi: "Ai nói với cô là tôi đã về rồi?"

Cô từng bước một đến gần Hứa Niệm, buộc người nọ lùi lại, tựa lưng vào tường: "Sợ tối? Tôi có thể đưa cô về nhà."

Âm cuối kéo dài trong không khí yên tĩnh lưu lại vết cắt.

Giang Chỉ đột nhiên thay đổi sự chú ý của mình thay vì thụ động đoán xem mình có bị đối phương qua mặt hay không, tốt nhất bản thân phải nên chủ động.

Tựa như như bây giờ, thử người kia xem liệu cô ấy có thật sự là một người cặn bã, một chân đạp mấy chiếc thuyền.

"Không! Không cần!" Hứa Niệm tránh né đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giám đốc Giang, đã đến lúc tôi phải về nhà!"

Giang Chỉ chưa kịp phản ứng thì Hứa Niệm đã biến mất nhanh chóng, tốc độ chạy nhanh hơn cả một con thỏ.

Dù bị từ chối nhưng Giang Chỉ vẫn vô cùng vui vẻ.

Nhìn bóng lưng của Hứa Niệm biến mất, cô không khỏi bật cười, so với tưởng tượng của cô thì người nọ chỉ là một đứa trẻ mà thôi

Cô ấy đơn giản né tránh cô như tránh một con rắn đang nhảy vào. Trong mắt của đối phương, sự xuất hiện của cô không giống như một nàng tiên giáng trần mà là một mãnh thú đang đói lao thẳng về con mồi.

Xem ra đối phương rất biết cách bảo vệ bản thân.

Lúc Giang Chỉ lái xe rời khỏi công ty, Hứa Niệm vẫn còn trên đường vào rạng sáng. Có rất ít xe, cuối cùng cô cũng bắt được một chiếc taxi thế nhưng xe đã có người ngồi.

Hứa Niệm buồn bực ngán ngẩm ngồi xổm ở bên lề đường, chờ xe.

Chiếc xe màu trắng đỗ chéo sau lưng của Hứa Niệm, Giang Chỉ nhìn theo bóng lưng của đối phương đang cố gắng bắt taxi hết lần này đến lần khác và tiếp tục chán nản chờ đợi.

Thật ngu ngốc!

Đứa ngốc này có thể là người một chân đạp nhiều thuyền sao? Đến bản thân mình còn chưa lo xong thì làm sao mà lo cho người khác được?

Giang Chỉ xoay đầu ngón tay, vẫn còn nhiệt độ của Hứa Niệm khi cô ôm lấy eo của đối phương vào lúc đó, hơi nóng nóng.

Chắc hẳn cô ấy không phải là người cặn bã như mình nghĩ.

Bóng dáng nhỏ bé cuối cùng cũng chen vào trong xe taxi, biến mất khỏi tầm mắt của Giang Chỉ.