Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 34: Cuối cùng cũng gặp được người



"Thư Thư, em đau quá! Bây giờ em muốn gặp chị, chị có thể đến gặp em được không?"

Nói ra lời này, Hứa Niệm có chút do dự, vừa kích động lại vừa bàng hoàng.

Cô đã nhắc qua vấn đề này rất nhiều lần nhưng Thư Thư luôn tìm đủ mọi lý do để từ chối.

Cô suy đoán qua rất nhiều nguyên nhân, có thể người kia là người hướng nội, ngại gặp mặt trực tiếp. Cũng có thể là cô ấy tự ti, không  muốn lộ mặt.

Mặc kệ là lý do nào, Hứa Niệm cũng đều chấp nhận.

Nhưng bây giờ cô đang bị thương, lúc cô yếu đuối nhất, cô rất cần sự chăm sóc của người yêu, tại sao người ấy vẫn không chịu đến gặp cô?

Hơi thở của người bên kia đầu dây cứng đờ trong vài giây, như đang cân nhắc hay do dự, cả hai bên đều vô cùng căng thẳng.

"Thư Thư, em thật sự rất muốn rất muốn gặp chị. Có thể coi đó là một chuyến đi thăm người bệnh được không? Nói không chừng có thể nhìn thấy chị, vết thương của em sẽ mau lành hơn!"

Hứa Niệm cố gắng hết sức để giọng điệu của mình trở nên hoạt bát nhất có thể để làm đối phương không cảm thấy khó xử.

"Bảo bối, chị rất muốn đi thăm em, chăm sóc cho em, thế nhưng chị . . . Chị cũng không hoàn hảo như trong tưởng tượng, cũng không đủ ưu tú, vạn nhất em nhìn thấy chị sẽ không thích chị nữa thì phải làm sao bây giờ? Chị không muốn rời xa em." Trong giọng điệu nghe ra được đối phương có chút tuyệt vọng.

Cuối cùng ngày này cũng tới rồi sao? Cô vẫn chưa tìm ra cách giải thích tuổi tác của mình để có thể khi người nọ biết được sẽ nguyện ý tha thứ cho cô.

Nếu như đối phương không muốn tiếp nhận cô đã là một người lớn tuổi thì phải làm sao?

Chút tình cảm này giống như là một con thuyền cô độc lung lay sắp đổ. Nếu không cẩn thận lập tức sẽ nghiêng trời lệch đất, cô còn chưa tìm được phương pháp phá giải, cũng không muốn bước vào trong đó.

"Thư Thư . . ." Hứa Niệm vô cùng đáng thương, không cam lòng nói.

Giọng nói có chút mơ hồ của Thư Thư tựa như đã hạ quyết tâm: "Được rồi, cho chị biết em đang ở bệnh viện nào và số phòng."

"Bệnh viện trung ương, số phòng 308, em đang đợi chị. Bảo bối, chúng ta sắp được gặp nhau rồi, em háo hức quá."

"Được rồi, chờ chị . . ."

Bệnh viện trực thuộc trung tâm thành phố, đó không phải là bệnh viện mà Hứa Niệm đang ở hay sao? Làm sao lại trùng hợp như vậy?

Cúp điện thoại, Giang Chỉ hung ác nhẫn tâm, tóm lại là muốn kết thúc chuyện này.

Việc tuổi tác chênh lệch quá lớn không thể thay đổi được, cô cũng không thể nào tránh né người kia suốt đời được.

Liệu có một phần nghìn cơ hội để người kia chấp nhận cô không? Cho dù cô lớn tuổi hơn đối phương một chút, nhưng họ có mối quan hệ lâu dài và tốt đẹp như vậy không thể vì vấn đề tuổi tác mà đổ vỡ được.

Cô lấy hết can đảm cho mình rồi dũng cảm bước đi rời khỏi văn phòng.

Hơn nữa cô cũng muốn tận dụng cơ hội này để đi xem Hứa Niện một chút.

Nếu như bản thân không dám đi gặp mặt đối phương, mà chỉ có thể hèn nhát lén lút nhìn thì không phải người mình yêu sẽ ghét bỏ mình hay sao?

Đó chính là người bạn đời mà cô ngày đêm nghĩ đến, tại sao cô không muốn gặp và ôm cô ấy vào lòng? Là vì chênh lệch tuổi tác quá lớn . . .

Già dặn không dám quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt người ấy, không dám đề cập tuổi tác, chỉ dám lấy thân phận giả để lừa gạt người mình yêu . . .

Không biết từ lúc nào đã đến lầu ba của bệnh viện, Giang Chỉ chợt cảm thấy có chút lo lắng.

【 Thâu Thân: Thư Thư, chị tới chỗ nào rồi? Đi đường cẩn thận, em ở phòng 308 chờ chị, không gặp là không được đâu!】

【 Thâu Thân: Thư Thư, chị có ở đó không? Tại sao chị không trả lời tin nhắn của em? Chị vẫn đang lái xe sao? Nhớ chú ý an toàn.】

【 Thâu Thân: Chị còn chưa đến sao? Em rất mong được gặp chị. Dù chị trông như thế nào thì em vẫn thích chị.】

"Dù chị trông như thế nào thì em vẫn thích chị."

Một câu ngắn ngủi này tựa như tiếp thêm dũng khí vô cùng vô tận cho Giang Chỉ, thổi tan tất cả nhát gan của cô, cổ vũ cô hãy dũng cảm tiến lên.

Thật sao?

Thật sự là dù cô trông như thế nào thì người kia vẫn sẽ thích cô sao?

Hay là những lời hứa khi yêu đều được tính vào tình yêu, nếu sau khi gặp nhau đối phương thấy mình không thể chấp nhận được sự chênh lệch tuổi tác thì sao?

Vô số nghi vấn nhảy vào đáy lòng, cô không dám hỏi, cũng không có cách nào giải đáp được mọi thắc mắc trong lòng.

Chính cô là người lừa dối trước nên phải sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả, không có tư cách bàn điều kiện.

301, 302, 303 . . . 307 . . .

Kỳ quái, rất quen thuộc, Hứa Niệm hình như cũng ở chỗ này, phòng bệnh của cô ấy cũng ở đây. Bởi vì vội vã lúc sáng mà cô không kịp nhìn số phòng của người kia.

308 , Giang Chỉ mở to mắt, che miệng không tin nổi, hóa đá ngay tại chỗ.

Cửa phòng bệnh nửa mở, trong phòng bệnh rộng lớn chỉ có một chiếc giường, người nửa nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại bóng dáng nghiêng người của mình.

Hứa Niệm! Là cô ấy! Tại sao lại là cô ấy chứ?

Làm sao người bạn tâm giao, người yêu mà cô hằng mong ước lại có thể trở thành cấp dưới của cô?!

Vì cái gì mà cô chưa từng có phát giác qua? Tất cả đều là ảo giác sao?

Hứa Niệm có lẽ không biết cô là ai, nếu không cô ấy cũng sẽ không hy vọng được gặp cô.

Một khi gặp mặt, bạn nhỏ của mình lập tức sẽ rất sốc. Hóa ra người con gái mình hằng đêm nhớ mong lại chính là nữ ma đầu hằng ngày tra tấn mình, là người gây khó dễ cho mình.

Bất kể chênh lệch tuổi tác, không ai có thể người như cô cả.

Cô thà rằng mình chưa từng đến đây và để không phải tiếp nhận một sự thật rằng bảo bối của cô chính là cấp dưới của cô. Để bản thân có thể sống trong thân phận giả qua mạng, không cần lo lắng được hay mất thay vì rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

Điện thoại rung lên trong túi áo khoác len, màn hình sáng lên.

【 Thâu Thân: Thư Thư? Thư Thư? Sao chị không trả lời tin nhắn? Chị vẫn đang lái xe sao? Em sẽ luôn đợi chị.】

【 Thâu Thân: Trên đường nhớ cẩn thận, trong mọi việc an toàn của chị là trên hết, đến muộn một chút cũng không sao.】

Giang Chỉ nhìn Hứa Niệm gửi tin nhắn, khóe môi nở nụ cười không kìm được, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đầy mong đợi.

Đây là Hứa Niệm mà cô chưa từng thấy qua, cũng là bảo bối mà cô chưa từng nhìn thấy được.

Hứa Niệm sẽ luôn ra sức đóng vai làm một trợ lý tốt, cố gắng ăn nói có ý tứ, nhưng lại luôn lỗ mãng.

Bạn nhỏ của cô là người bạn tâm giao, một người tuyệt vời, vĩnh viễn luôn là một mặt trời nhỏ tỏa ánh nắng ấm áp cho cô vậy.

Nhưng người trước mặt cầm điện thoại không ngừng vui vẻ, trông không giống Hứa Niệm, cũng không giống với bảo bối của cô.

Giang Chỉ cảm thấy thế giới của mình đã bị chia cắt, mọi chuyện sao có thể phát triển như thế này?

Cô thực sự không thể chấp nhận được bạn nhỏ trên mạng luôn tỏa sáng như ánh sao lấp lánh trên bầu trời hằng đêm lại là người trợ lý ngu ngốc tên Hứa Niệm. Trên đời này lại có trò đùa nghiệt ngã đến vậy sao? Tạo hóa trêu ngươi!

Cô nên đi hay là ở lại?

【 Thâu Thân: Thư Thư, Thư Thư, nghĩ đến sớm được gặp chị, em không nhịn được kích động. Còn chị thì như thế nào?】

【 Thâu Thân: Giường trong phòng bệnh rất rộng và cảm giác thật lạnh lẽo, ở một mình rất sợ, chị có muốn đến ở cùng em không?】

Tin nhắn đập vào mắt giống như củ khoai nóng làm bỏng tay, bỏng đến mức khiến trái tim của Giang Chỉ trở nên đau nhức liên hồi.

Hàng ngàn trang ghi chép trò chuyện là bằng chứng họ yêu nhau, mối quan hệ tích lũy theo thời gian không nằm ở việc bảo bối của cô là ai.

Mà là ai mới là người ở bên cô lâu như vậy? Là Hứa Niệm. Có lẽ Giang Chỉ cảm thấy có chút choáng váng nên không thể nào chấp nhận được.

Chẳng lẽ hai người yêu nhau lâu như vậy chỉ là một trò đùa thôi sao?

Bảo bối của cô là Hứa Niệm thì cô lập tức sẽ không còn yêu người nữa hay sao?

Đã đi đến đây rồi, phóng lao thì phải theo lao thôi.

【 Thâu Thân: Thư Thư, em rất nhớ chị.】

Bỏ điện thoại vào trong túi len, Giang Chỉ hít một hơi thật sâu, đẩy cánh cửa hé mở ra.