Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 17: Lấy lòng



Hứa Niệm vẫn còn chưa tỉnh hồn, ngơ ngơ ngác ngác đi đến chỗ làm việc, đầu óc hỗn loạn. Nghĩ đến mấy ngày nay gặp phải điều kỳ lạ, cảm giác như đang nằm mơ, mọi người chìm trong sương mù, có chút không rõ ai mới là Giang Chỉ thật.

Hứa Niệm thở dài, mở điện thoại ra, bấm vào phần trò chuyện của Thư Thư, ngón tay đặt lên nút gọi thoại, do dự hồi lâu, cuối cùng gửi đi vài tin nhắn thoại.

【 Thâu Thân: Giọng nói.】

Kèm theo bên dưới là một vài biểu tượng cảm xúc giận dữ và khóc lóc.

Mỗi lần kéo dài hơn một phút, cô thực sự thấy khó chịu.

Hứa Niệm nghiêm túc mở máy tính lên, bắt đầu cẩn thận sắp xếp lại những vụ án mà Giang Chỉ gửi cho cô, cũng như một số vấn đề tư vấn phức tạp đã được xử lý nội bộ trước đó.

Sau một tiếng, Hứa Niệm sắp xếp tất cả thành ghi chú, viết vào văn kiện.

"Ting ~ Vợ tới rồi ~"

Thanh âm nhắc nhở có tin nhắn độc đáo của Thư Thư.

Trên khuôn mặt tê dại của Hứa Niệm lập tức hiện lên một nụ cười, cô vui vẻ rời khỏi máy tính, sờ vào điện thoại.

Cô đã phát hiện ra điều này trước đây trên một ứng dụng âm nhạc, lấy ra làm âm thanh báo tin nhắn tới của Thư Thư coi như cũng không tệ.

【 Thư Thư: Giọng nói.】

Hứa Niệm ấn mở.

"Bảo bối ~"

Hai tiếng "bảo bối" khiến toàn thân của Hứa Niệm tê dại, cô không được tự nhiên sờ lên vành tai phát nhiệt, tiếp tục nghe.

"Bảo bối, Thư Thư cho rằng hiện tại em đang gặp nguy hiểm. Xem ra nữ ma đầu này rất có kinh nghiệm trong việc ép buộc và dụ dỗ, cô ta có thể dùng chiêu đó rất trơn tru."

"Hiện tại đồng nghiệp của em tương đối bất mãn với em, điều này có thể không tốt cho tương lai công việc của em."

"Mối quan hệ giữa em và đồng nghiệp càng căng thẳng thì tình huống càng trở nên tồi tệ. Cuối cùng, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, chắc chắn sẽ có bẫy chờ em nhảy qua."

Ngữ khí của Thư Thư vừa tức giận lại vừa hưng phấn, sau đó còn rất nhiều lời khiêu khích nữ ma đầu.

"Để chị nói cho em nghe, bảo bối! Hiện tại chúng ta phải chuyển từ bị động sang chủ động và ngược lại!"

Hứa Niệm có chút hiếu kỳ, đánh chữ ra.

【 Thâu Thân: Phải làm như thế nào?】

【 Thâu Thân: Chẳng lẽ em phải ám sát cô ta sao?】

"Hì hì" Giang Chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, vẻ u ám trên mặt bị cuốn đi, bảo bối của cô luôn có cách khiến cô vui vẻ.

Giang Chỉ mím môi suy nghĩ, sau đó trầm giọng một lát mới tiếp tục nói: "Em chủ động tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với nữ ma đầu, khẳng định năng lực với cô ta, sau đó xin cô ta giao thêm công việc và cô ta sẽ bắt đầu mất cảnh giác."

【 Thâu Thân: Thư Thư thật lợi hại!】

Hứa Niệm có chút buồn vô cớ, nhìn bức chân dung cặp đôi mèo của Thư Thư với ánh mắt có phần lạc lõng. Nếu cô ấy luôn có thể ở bên cạnh cô thì tốt biết bao.

Phải mất một lúc sau mới định thần lại, Hứa Niệm gọi một tách cà phê kiểu Mỹ yêu thích của Giang Chỉ, đi đến gõ cửa phòng làm việc của người kia.

"Vào đi." Giang Chỉ đặt điện thoại xuống, lập tức quay lại trạng thái làm việc.

Nhìn thấy người tới, tâm tình vừa mới thanh tỉnh của Giang Chỉ lại đột nhiên trở nên u ám. Hứa Niệm này là ngu xuẩn hay là phản ứng quá chậm?

Vừa xảy ra chuyện như vậy, cô ấy có thể bình tĩnh bưng cà phê bước vào, ngay cả Giang Chỉ cũng phải khâm phục tố chất tâm lý mạnh mẽ của Hứa Niệm.

Hứa Niệm bị nhìn chằm chằm có chút run rẩy, hắng giọng, cố gắng mỉm cười, "Giám đốc Giang, cà phê cho giám đốc đây."

Giang Chỉ liếc nhìn Hứa Niệm một cái, ra hiệu cho đối phương đặt cà phê xuống rồi có thể rời đi.

Nhưng nửa ngày, Giang Chỉ nhận ra người trước mặt không hề động đậy, không khỏi liếc nhìn sang bên, sắc mặt cố gắng giữ bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: "Trợ lý Hứa, còn có chuyện gì nữa sao?"

Nói xong, Giang Chỉ cụp mắt xuống, tiếp tục gõ phím trên máy tính, trong văn phòng an tĩnh đến đáng sợ, lưng của cô cứng ngắc vì sợ Hứa Niệm lại nói những điều không nên nói.

Trong giây lát, ở trong đầu của Giang Chỉ đã hiện lên vô số cảnh tượng Hứa Niệm sẽ dùng những thủ đoạn để uy hiếp cô, cùng rất nhiều cách cô phản kháng và dự tính kết quả.

Hai người yên lặng một lúc lâu, tưởng chừng như thế giới đã trải qua một thế kỷ dài dằng dặc.

Hứa Niệm có chút sợ hãi khi nhìn thấy thái độ lãnh đạm và xa cách của Giang Chỉ. Cô thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu người kia có phải là người có tính cách chia rẽ hay không, cảnh tưởng lúc nãy hiện lên trong đầu khiến toàn thân của cô đều run rẩy.

Giang Chỉ nghiêng đầu nhìn Hứa Niệm, thấy bộ dáng đang chần chừ như muốn nói cái gì nhưng lại không thể nói của người kia, trong lòng không khỏi thở dài.

Hừ, người này chắc đang suy nghĩ về điều vừa nhìn thấy, nhìn vẻ mặt của cô ấy, chắc hẳn đang tưởng tượng mình là một cấp trên đa nhân cách, bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại có rất nhiều tâm tư.

Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì mình sẽ không thể ngẩng đầu lên trước Hứa Niệm được.

Âm thầm siết chặt nắm tay lại thành quyền, Giang Chỉ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, vừa mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt to lớn tinh xảo hiện ra trước mắt.

Giang Chỉ sửng sốt một chút, trong lòng run lên kịch liệt.

Cô ấy . . . Cô ấy muốn làm gì? Đây là công ty, Hứa Niệm dám công khai quấy rối cấp trên của mình hay sao?!

"Giám đốc Giang, xin hãy cho tôi một cơ hội!" Vẻ mặt của Hứa Niệm nghiêm nghị như sắp chết, tựa hồ cũng không có chút nào lấy lòng Giang Chỉ.

Ài, cô ấy lại nói cái gì, muốn thổ lộ với mình sao? Ỷ vào trên tay có bí mật nhỏ của mình, nên mới dám làm càn như thế!

Giang chỉ, mau thể hiện ra dáng uy nghiêm của mình, dùng hành động thực tế chinh phục Hứa Niệm, để cô ấy ngoan ngoãn làm trợ lý nhỏ, đừng cả ngày suy nghĩ được mất.

"Tuyệt đối không được. Cô bỏ đi những suy nghĩ nhỏ nhặt đó của mình đi. Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì. Dù cô muốn làm gì cũng không thể đạt được. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc đi đường tắt, không hiệu quả đâu."

Giang Chỉ nhíu mày, cố gắng hết sức giả vờ thờ ơ, giọng điệu chậm chạp mà lạnh lùng.

Điều này chẳng phải quá rõ ràng sao, không, mình không thể rút lui, đối mặt với khó khăn chính là phong cách làm việc của mình cho dù có là tự mình đi tìm đường chết.

Hứa Niệm cổ vũ động viên chính mình, cong đôi mắt sáng như sao, nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh đạm của Giang Chỉ: "Giám đốc Giang, tôi muốn học tập chăm chỉ, xin hãy giao cho tôi thêm việc."

Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Hứa Niệm, Giang Chỉ chậm rãi ngừng gõ bàn phím, ánh mắt lạnh xuống mấy phần: "Hứa Niệm, cô đang lấy lòng tôi phải không?"