Cao Thủ Y Đạo

Chương 177: Hy vọng anh có thể tìm được báu vật mà mình mong muốn



"Tốt, đều tốt hết." Ông Triệu cử động cánh tay phải đã không hoạt động được trong mấy năm nay của mình, ông ấy kinh ngạc nhìn Trần Vũ: "Cậu biết dùng khí để điều khiển kim châm sao?"

"Tôi biết một chút." Trần Vũ khiêm tốn nói.

"Sao cậu lại kết hôn sớm như vậy?" Ánh mắt của Ông Triệu có chút oán hận, thật sự là một ứng cử viên rất tốt cho vị trí cháu rể, vậy mà lại kết hôn sớm như vậy sao? Nếu không, ông ấy có thể trực tiếp nhốt Trần Vũ và cháu gái mình vào một phòng, sau đó cho một liều thuốc cực mạnh.

"Ông nội..." Triệu An Nhiên tức giận đến dậm chân, cô ấy đỏ mặt quay người đi chỗ khác.

"Ha ha, tôi đã khỏe rồi, chuẩn bị ngày mai Hạnh Lâm Cư khai trương trở lại." Ông Triệu cười lớn, nhìn Trần Vũ và nói: "Cậu muốn tôi đồng ý với yêu cầu của cậu sao?"

"Hợp tác là đôi bên cùng có lợi, ông Triệu." Trần Vũ trả lời.

"Được, vậy chờ xem biểu hiện của cậu, nếu cậu có thể khôi phục lại danh tiếng của Hạnh Lâm Cự, tôi sẽ đồng ý với cậu." Ông Triệu nghiêm túc nói.

"Tôi không có giấy chứng nhận làm nghề y.' Trần Vũ dang tay ra.

"Cái đó không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ đến Hiệp hội Trung y làm giúp cậu, gửi cho tôi một bản sao thông tin của cậu." Ông Triệu xua tay, ông ấy vẫn còn chút mặt mũi.

"Ông nội, ông thực sự muốn đồng ý yêu cầu của anh ấy à?" Triệu An Nhiên hỏi sau khi Trần Vũ rời đi.



"Chứ còn gì nữa?" Ông Triệu bỏ đi vẻ bất cần trước đó, thở dài một hơi: "Ba của con mất sớm, chú của con lại là một thứ không nên thân, Hạnh Lâm Cư đã truyền thừa mấy trăm năm, không thể bị dừng lại ở đời của ông được."

"Hơn nữa... Chàng trai này thật không tầm thường, ông tin tưởng biển hiệu của Hạnh Lâm Cư sau này sẽ nổi tiếng nhờ cậu ta, hơn nữa tên khốn Chu Hồng Nho kia vẫn đang rình rập ở một nên." Ông Triệu trầm ngâm nói: "Ông sẽ không đánh giá sai người....chàng trai này về sau nhất định không phải là một nhân vật tầm thường."

Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, thì Tống Mộng Nghiên gọi điện tới: “Trần Vũ, tôi đã sàng lọc những công ty dược phẩm phù hợp ở Phong Lăng, có sáu công ty đáp ứng yêu cầu của chúng ta, tôi đã gửi email quan tâm, có thể nói chuyện với họ bất cứ lúc nào.”

"Được, tôi hiểu rồi, cô làm việc rất nhanh." Trần Vũ sửng sốt.

"Sau khi đặt ra mục tiêu, nhất định phải nhanh chóng thực hiện nó, nếu không lòng tin của anh sẽ bị hao mòn." 'Tống Mộng Nghiên cười nói.

"Được rồi, lát nữa nói chuyện." Trần Vũ nói.

"Ngoài ra còn có một nơi, tôi nghĩ anh có thể sẽ có hứng thú." Tống Mộng Nghiên nói: "Phong Lăng có núi Dược, một trăm cây số về phía bắc còn có núi Bắc Minh trải dài mấy trăm cây số."

"Núi Bắc Minh có địa hình kỳ lạ, diện tích rộng lớn không có người ở, khí hậu thích hợp nên là một nơi rất tốt cho một số loại trung dược cực kỳ quý hiếm phát triển, vì vậy, Phong Lăng có thể được coi là quê hương của trung dược."

"Sau đó thì sao?" Trần Vũ hỏi.

"Hôm nay, thị trấn Hà Phố, nơi gần núi Bắc Minh nhất, tổ chức đại hội đánh giá và thưởng thức trung dược quý giá mỗi năm một lần, trong đó có rất nhiều loại thuốc quý giá, thậm chí là quý hiếm."

"Thật sao?" Trân Vũ vui mừng, những loại thuốc trung dược quý giá và hiếm thấy, đúng thật là báu vật, anh gật đầu quyết định một cách nhanh chóng: "Gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi sẽ đến đó ngay lập tức."



“Được, tôi sẽ lập tức gửi địa chỉ cho anh.” Tống Mộng Nghiên cười nói: “Hy vọng anh có thể tìm được báu vật mà mình mong muốn ở đó.”

"Chắc chắn rồi." Trần Vũ mỉm cười.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Tống Mộng Nghiên gửi địa chỉ đến, Trần Vũ cung cấp điều hướng, vội vã chạy đến thị trấn Hà Phố vì sợ bị trễ.

Buổi chiều, Trần Vũ cuối cùng cũng tới nơi.

Phố Hà Liễu có diện tích vừa phải, dân số gân 10.000 người, phần lớn những người này kiếm sống bằng cách đào những dược liệu lâu năm từ trên núi xuống.

Hơn nữa, đại hội đánh giá và thưởng thức trung dược đã tổ chức được vài năm, quy mô mỗi năm một lớn, ngay cả những người bán thuốc ở các tỉnh thành phố xung quanh cũng tới tham gia.

Ngoài ra, ở nơi này còn có một số chuyên gia trung dược tiến hành thẩm định tại chỗ, đưa ra đánh giá cấp bậc cho trung dược.

Gần đó có một chợ bán trung dược có nhân viên bảo. vệ túc trực, các quầy hàng bên trong đã chật kín, những người bán thuốc lớn và những người giàu có đi tới đi lui, xoi mói đủ điều về một số loại thuốc chất lượng tốt.

Trần Vũ vừa bước vào cửa liền bị một gian hàng không thu hút hấp dẫn.