Cạn Tình

Chương 19





Nói xong cuộc điện thoại đó Phong tắt máy, biểu hiện trên mặt anh là sự suy tư. Tôi thấy vậy nên lập tức hỏi Phong

-Chuyện gì vậy anh.

Phong vừa nói vừa đưa tay xoăn lấy tay áo. Anh nói

-Không có gì đâu. Em đi thay đồ đi

Tôi nhìn anh, biết anh đang nói dối mình thế nhưng nếu Phong đã không nói thì dù có cạy miệng anh ra chắc anh cũng sẽ không nói đâu. Thế nên dù thắc mắc trong lòng tôi cũng đành im lặng rồi đi vào phòng tắm

Thay một chiếc váy trắng thanh lịch tôi bước ra. Cũng vừa lúc Phong đứng bật dậy khỏi giường. Anh nhìn tôi giọng nhẹ nhàng

-Chúng ta đi ăn nha. Em muốn ăn gì?

-Em ăn gì cũng được. Anh cứ chọn đi

-Vậy phở nhé

-Dạ.

Phong đưa tôi đi tới một quán phở lớn, ăn sáng xong anh lại đưa tôi về công ty. Thế nhưng khi tôi định bước lên phòng cùng Phong thì bất ngờ thay anh đưa tay ngăn tôi lại.

Nhìn tôi Phong nói

-Em qua phòng thiết kế làm như bình thường đi. Đừng vào phòng anh.

Tôi nhíu mày nhìn Phong. Hình như anh giấu tôi điều gì đó nhìn anh bí mật lắm

-Anh giấu em chuyện gì đúng không?

Phong đột nhiên phì cười, đưa tay véo lấy mũi tôi một cái rõ đau

-Em lại đa nghi. Sang đó làm việc đi. Đây là lệnh đó.

Tôi bĩu môi. Nhưng rồi đành phải nghe lời anh mà rời đi.

Đang ngồi phác thảo bản thiết kế mới, thì đùng một phát anh Phương đi vào. Anh nhìn tôi nói hơi lớn tiếng

-Nhật Hạ, có phải anh đã đánh giá quá cao về em rồi không hả?

Nghe anh Phương nói mà tôi thật khó hiểu thế nên lập tức tôi đứng lên hỏi lại anh ngay

-Anh nói gì mà em không hiểu gì hết vậy? Tự nhiên đánh giá cao em là sao?

Anh Phương thở mạnh, ánh mắt chán nản nhìn tôi rồi đưa tay đập mạnh thứ gì đó xuống bàn cái rầm. Mấy cây viết trên bàn vì anh dùng lực mạnh mà vô thức rơi lụp bụp luôn xuống nền gạch

-Em xem đi. Chuyện này là thế nào. Bản thiết kế của Ngọc Hạnh tại sao em lại nhận vơ là của em ?

Tôi nhìn xấp tài liệu liên quan đến bản thiết kế mà lần trước mình đảm nhận, bất ngờ hơn hết là cạnh bên bản thiết kế của tôi còn một bản thiết kế y chang cạnh bên, duy chỉ có phần đuôi váy tôi chưa kịp hoàn thành thì cạnh bên bản thiết kế ấy đã hoàn thành hết rồi. Phần đuôi váy thiết kế hết hợp lông vũ trông thật sang trọng thế nhưng cái thiết kế này, nếu như là tôi tôi không kết hợp như thế đâu. Cũng bởi vì chưa tìm ra được ý tưởng nên tôi mới bỏ dang dở đến bây giờ. Lại thêm chuyện rắc rối giữa tôi và Phong mà tôi quên bén đi luôn, nếu như hôm nay anh Phương không hỏi, thì có lẽ tôi cũng không nhớ.

Đứng ngẩn người nhìn sự việc trước mắt lại thêm nét mặt khó chịu của anh Phương càng khiến tôi thêm lo lắng. Nhìn anh tôi hỏi lại lần nữa cho rõ.

-Anh đang nói gì vậy? Bản thiết kế của em thì liên quan gì đến Ngọc Hạnh.

Anh Phương vẫn giữ thái độ kiên quyết rồi trách mắng tôi chẳng chút nể nang

-Anh biết rõ em là vợ tổng giám đốc Thành Phong. Thế nhưng không phải vì như thế mà anh không dám xử phạt em. Từ khi gặp em anh luôn ngưỡng mộ về năng lực cũng như cách em làm việc, thế mà lần này anh lại quá thất vọng khi mà em dám ăn cắp ý tưởng của người khác để mà làm ý tưởng của riêng mình. Nhật Hạ, có phải anh đánh giá em quá cao rồi nên em mới coi anh không ra gì không hả?

Càng nghe anh Phương nói mà tôi càng tức. Nắm chặt bản phác thảo của mình trên tay, tôi bóp mạnh đến mức chỉ còn một chút nữa là nó sẽ rách toang ra luôn ấy . Chưa nói đến chuyện Ngọc Hạnh tại sao lại có một thiết kế giống y như đúc của tôi. Thì cái chuyện mới sáng anh Phương không chịu tìm hiểu rõ đầu đuôi đã vô cớ chửi tôi thì tôi đã không chấp nhận được rồi.

Nhịn không được tôi đành lớn tiếng lại với anh Phương

-Anh đã điều tra rõ ngọn ngành chưa mà lại trách mắng em hả?

Anh Phương vẫn dùng thái độ để đáp lại tôi

-Anh đã điều tra kỹ rồi. Là em lấy ý tưởng của Ngọc Hạnh. Tại sao vậy hả Hạ. Em dư sức để làm tốt mà.

-Anh không cần nói vậy? Tốt hay không tốt gì thì đây cũng là bản thiết kế và ý tưởng của riêng mình em. Còn con Ngọc Hạnh. Nó nói đó là thiết kế của nó thì anh bảo nó ra đây đối diện với em!

-Ngọc Hạnh hôm nay có việc bận nên đã xin anh nghĩ lúc sáng rồi.

Tôi nghe vậy càng hóa rồ, lập tức nghiến răng nói

-Bận việc gì thì kệ con m..ẹ nó. Ngày hôm nay anh cũng phải lôi đầu con chó đó ra đây nói chuyện với em

Nghe tôi lớn tiếng chị Hoa bên cạnh sợ tôi đắc tội với trưởng phòng nên nhanh chóng đưa tay kéo kéo tay tôi ý bảo tôi nhịn. Nhưng mà chị càng ra hiệu thì tôi càng uất ức hơn. Chợt sực nhớ ra cái bản thiết kế này hôm đó tôi đưa cho chị Hoa xem xong là tôi lên phòng Phong ngay nên chắc chắn tôi nghĩ trong chuyện này chị Hoa có liên quan đến.

Nhìn sang chị. Tôi cau mày hỏi

-Cái bản thiết kế hôm đó em có đưa cho chị xem, hình như chị chưa trả cho em mà? Sao hôm nay nó lại ở chỗ của trưởng phòng?

Chị Hoa nghe tôi hỏi thì có hơi tái mặt đi. Nhưng sau đó chị chợt trở nên bình thường. Chị bình thản nhìn tôi thản nhiên đáp lại như chẳng liên quan gì

-Ơ hôm đó là Ngọc Hạnh đưa chị bản thiết kế trước, rồi em đi lại em xem cùng sau đó anh Phương mới bảo em đi lên phòng giám đốc Phong hay sao đó? Chứ chị có biết gì đến bản thiết kế của em?

Ơ…Tôi đứng hình nhìn chị Hoa, không ngờ nhìn chị Hoa bên ngoài tử tế hiền lành khiến cho người ta tin tưởng bây giờ lại trở mặt thế này…Nói sao cho đúng nhỉ. Hình như mọi người trong phòng này bị con Ý thao túng tâm lý hết rồi.

Một lần nữa, tôi nhìn thẳng vào mặt chị Hoa, chị ta có vẻ chột dạ nên quay đi chỗ khác mà không hề dám nhìn lại tôi.

-Chị ? Chị nói gì thế hả?

Chị Hoa ấp úng nhưng vẫn cố nói.

-Chị chỉ nói sự thật mà thôi.

Lần này tôi tức đến độ cả người bốc hỏa, còn uất ức thêm khi những người khác trong phòng liên tục xù xì nói nhỏ

-Nhìn mặt cũng đẹp đẽ mà lại là người ăn cắp đấy trời.

-Ừ chắc nghĩ có giám đốc chống lưng nên muốn làm gì thì làm. Tội cho Ngọc Hạnh, vừa vẽ được một thiết kế ưng ý lại có người muốn chiếm làm của riêng.

-Nghe nói trước đây giám đốc Phong yêu Như Ý lắm, mà cô ta dùng thủ đoạn ép giám đốc cưới cô ta cho bằng được, rồi còn âm mưu hại Như Ý để đuổi Như Ý đi nữa đó.

-Ôi vậy sao? Nếu thật vậy thì cô ta thật sự rất đáng sợ . Hay là chúng ta trình qua

Giám đốc để anh ấy giải quyết đi.

-Họ là vợ chồng ấy. Giám đốc chắc chắn sẽ bênh vợ cho mà xem.

-Ờ ha

Tôi đứng đó, nghe họ nói, họ đặt điều đủ thứ về mình mà tức đến độ chỉ muốn lao đến cấu xé họ ra mà thôi. Vừa uất ức, mà tôi không nhịn được lại nhếch mép lên cười khinh bỉ một cái. Quả là không ngờ được trong mắt họ tôi lại xấu xa đê tiện đến vậy.

Một lần nữa khi tôi chưa kịp lên tiếng thì anh Phương nói tiếp

-Chuyện lần này anh không bỏ qua cho em được vì liên quan rất lớn đến đơn hàng của công ty, cũng như công sức của Ngọc Hạnh bỏ ra. Anh sẽ trình qua giám đốc về việc này của em.

Anh Phương vừa nói xong thì bất ngờ Thành Phong xuất hiện cùng với mấy người khác.

Anh nhìn vào phòng chúng tôi, thấy tình hình căng thẳng nên liền nghiêm giọng hỏi

-Có chuyện gì?

Anh Phương định lên tiếng, thế nhưng nhìn qua bên chỗ Phong, dường như anh cùng mọi người đang dự tính rời đi để giải

Quyết công việc gấp hay sao đó. Mà bây giờ vì chuyện này để ảnh hưởng đến Phong thì cũng không hay cho lắm. Nên khi anh Phương định nói thì tôi đã ngay lập tức lên tiếng chen ngang

-Không có chuyện gì hết, không liên quan gì đến Tổng giám đốc đâu.

Phong nghe tôi nói vậy, anh chắc chắn có sự tin tưởng ở tôi hay sau đó mà anh không hề hỏi lại anh Phương về sự việc xảy ra mà chỉ nhìn tôi, phóng về phía tôi ánh mắt với sự tin tưởng tuyệt đối sau đó anh mới nói

-Không có chuyện gì vậy mọi người giải tán tiếp tục công việc của mình đi.

-Vâng ạ!

Chúng tôi cùng đồng thanh trả lời rồi Phong bước đi luôn cùng với mấy người khác nữa. Cho nên anh Phương cũng chẳng có dịp giải trình. Quá tức tối anh Phương lại quay sang hằn học với tôi

-Em giỏi lắm. Đừng nghĩ như vậy là anh bỏ qua cho em.

Tôi vẫn bực vì anh Phương trách mắng mình vô cớ, và cũng muốn mọi chuyện được ra ngô ra khoai rõ ràng thế nên không kiêng dè tôi thẳng thừng đáp lại với anh Phương luôn

-Chuyện hôm nay vì không có Ngọc Hạnh nên một mình em không giải thích được. Nhưng em hứa với anh luôn là ngày mai thôi em sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng nhất.

Nói xong tôi nuốt nước miếng cái ực vào cổ họng và quay ra nhìn những con người là đồng nghiệp chung với mình. Tôi nói

-Mọi người cũng không cần phải mượn gió bẻ măng. Tôi không làm gì sai tôi cũng sẽ không sợ đâu. Chỉ cần giảp mặt được Ngọc Hạnh. Tôi hứa sẽ không để yêu cho cô ta tiếp tục nói chuyện bừa bãi nữa.

Mọi người thấy tôi nói quyết đoán như vậy thì cũng không ai dám nói gì nữa cả, nhanh chóng ngồi vào chỗ làm việc của mình hết. Cả anh Phương cũng quay bước rời đi.

Chỉ còn lại mỗi mình tôi mang trong lòng một bụng ấm ức. Tôi vừa ngồi làm, vừa nhớ đến những gì vừa xảy ra mà tức giận đến độ chỉ mong biết được nhà của Ngọc Hạnh, tôi sẽ tới tận nhà mà vạch mặt nó ra mới hả dạ của tôi.

..

Cả một buổi sáng dường như tôi chẳng làm gì ra hồn thì đã đến giờ nghỉ trưa. Từ sáng giờ tôi ở phòng này, chẳng quan sát nơi đâu nên cũng chẳng biết anh lo công việc về rồi hay chưa. Định bụng bước lên tầng làm việc của anh rủ anh đi ăn cho quên chuyện buồn thì bất ngờ trong cái giỏ mà tôi đeo trên người đang hiển thị tin nhắn đến từ zalo cho tôi. Đặt biệt hơn hết người đó lại là Phong

-Em làm xong việc chưa đó?

Đọc tin nhắn của anh vô thức tôi lại thấy ấm lòng. ..

-Em xong rồi. Đang đợi anh về ăn cơm chung đây.

-Anh có việc bận nên chưa thể về được. Em ra ngoài mua ăn đi nhé.

-Vâng, chứ biết làm sao bây giờ. Mà chừng nào anh về. Ạ?

-Xong việc anh về liền. Thôi em tranh thủ xuống dưới mua cơm đi. Nhớ ăn dùm phần anh luôn nhé. Yêu vợ.

Đọc xong tin này của Phong bất giác những uất ức từ sáng giờ tôi chịu đựng tan biến đi luôn để lại trên môi tôi là nụ cười ngọt ngào. Nghe lời anh tôi vội vàng đi xuống công ty rồi đi thẳng qua ngã tư đến quán để mua cơm. Thế nhưng chưa kịp đến quán cơm thì vừa đi qua tôi lại vô tình bắt gặp bên trong quán cafe gần đó Như Ý và Ngọc Hạnh đang ngồi bàn tính gì đó có vẻ bí mật lắm. Lâu lâu bọn nó còn đắc ý phá lên cười.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, nhưng mà gặp bọn nó lúc này tôi lại mừng. Bỏ qua luôn cái bụng đang đói, tôi lén lút đi tới order nước tại quầy rồi đi thẳng lại gần chỗ bọn nó sau đó cẩn thận chọn chiếc bàn gần nhất để ngồi mà không bị phát hiện. Đúng lúc tôi vừa mở điện thoại lên ghi âm thì con Hạnh lên tiếng. Giọng nó như đang đắt ý lắm

-Em mới tráo đổi bản thiết kế rồi giả vờ mình bị con Hạ ăn cắp ý tưởng của mình đấy chị. Tuy là chuyện không lớn lắm nhưng thấy cũng vui vui. Chắc chắn bữa nay nó bị trưởng phòng hỏi tội cho mà xem.

Như Ý nghe xong liền nhếch môi cười nửa miệng. Nó nhìn Ngọc Hạnh rồi lia mắt nhìn xung quanh , cũng may là nó không nhận ra tôi do tôi đang ngồi cạnh một chậu cây to che lại rồi. Vẻ mặt nó tỏ ra bí ẩn rồi nói

-Bây giờ chỉ còn một mình em, chuyện gì cũng nên cẩn thận mà hành động. Không cần phải đối phó nó cho tốn công sức. Chỉ cần làm theo lời chị dặn từ nãy giờ là được. Bằng cách nào đó, tìm chỗ vắng vắng cho con Hạ uống gói thuốc này rồi đưa nó ra ngoài công ty, sẽ có chuyện hay cho chúng ta xem.