Cam Xả Và Chuyện Tình Đường Đen

Chương 2: Biến Cố




- Nào các cậu, giờ thế này. Lớp chúng ta sẽ chọn ra bạn học ưu tú nhất cầm bảng tên lớp trong lễ khai giảng vào ngày mai.

Tiểu Diệp đứng trên bục giảng,vừa nói đôi tay vừa cầm phấn viết lên bảng.

- Hay là....lớp chúng ta để Chu Chí Hân đi.

- Tớ thấy Ân Diệc Phàm cũng được mà

Tiếng nói xì xào cả lên, Chí Hân đưa tay che đi nụ cười tự mãn khó mà che dấu, Tiểu Diệp thuận theo đưa mắt nhìn hai người một lượt.

- Vậy....cũng khó thật.Thế này, chúng ta bỏ phiếu nhé.

...............................................................................

Thời gian bỏ phiếu kết thúc cả lớp đang rất nóng lòng muốn xem rốt cuộc ai là người chiến thắng. Tiểu Diệp tỉ mỉ đếm từng lá phiếu,hàng chân mày hơi nheo lạ khi xem lá cuối cùng.

- À....Chu Chí Hân

- Có

Cậu giơ tay lên cao,khuôn mặt rạng rỡ tựa ánh mai,ngỡ như là nam chính bước ra từ tiểu thuyết.

- Cậu....năm sau lại ứng cử nhé^^

Rốt cuộc vẫn cứ là hào quang nam phụ cả thôi.Cậu tắt ngấm nụ cười,đưa mắt liếc cậu bạn cướp đi vai diễn đáng quý như thế.

- Vậy Ân Diệp Phàm, giúp đỡ nhau nhé.

- Hả?à...ừ.

Diệp Phàm có chút bối rối, cậu đưa tay xoa xoa đầu, che đi gò má có chút ửng hồng.

- Mày nhìn gì chứ,có phải lỗi của tao đâu?

- Hmm....người anh em (Chí Hân vỗ nhẹ vai Ân Diệc) tôi ghim cậu rồi đấy!

Thời gian trôi thật mau,mới đó mà đã tới ngày khai giảng.Từ cổng trường,lớp học cho tới bảng tin đều được trang trí cẩn thận làm cho người ta không khỏi nghĩ tới những bộ phim thanh xuân vườn trường đáng yêu biết nhường nào.

- Cậu chuẩn bị xong chưa lớp trưởng?

- Huh?Dĩ nhiên rồi, cứ tin vào tớ.

Tiểu Diệp trong bộ váy trắng tinh khôi thật giống như một nàng thơ,mái tóc dài được cẩn thận tết về phía sau khác hẳn với mọi khi.

- Á...cậu xem kìa,là Thanh Dĩ Nguyệt lớp 10-1 đấy.

- Thanh Dĩ Nguyệt á?

Tiểu Diệp đứng đần ra đó không biết là có chuyện gì lại khiến cả lớp xôn xao đến thế.

- Cậu ấy là minh tinh nổi tiếng trên mạng đó.

- Thật sao?Tớ không biết đấy

Quả thực con người ít tiếp xúc với thứ mạng xã hội như cô bé làm sao có cơ hội biết đến chứ?Vẫn là nên cập nhật tin tức thường xuyên thì hơn.

- Nhưng mà,sao Diệc Phàm lâu vậy nhỉ?

- Đúng đó,cả Chu Chí Hân cũng chưa thấy xuất hiện nữa.

Vừa dứt lời từ phía xa có hai bóng dáng quen thuộc lại tiến tới.Nam sinh cao hơn mặc bộ vest đen cá tính với đường dệt kim tỉ mỉ trong khi người còn lại mặc đồng phục thường.Aiya,đúng là chênh lệch quá lớn rồi.

- Ai vừa nhắc đến tôi thế nhỉ?

Chí Hâm đút tay vào túi quần,mặt hướng lên vờ như không thấy vài bạn nữ đứng trước mặt.

- Cũng sắp bắt đầu rồi,chúng ta vào xếp hàng thôi-Tiểu Diệp gợi ý.

Nhận được lời đề nghị từ lớp trưởng,bạn học trong lớp tiến về khàn đài chia nhau xếp thành hai hàng dài.Mặt trời trên cao chiếu xuống những cô cậu học trò mới,là ánh nắng của sự chúc mừng,rạo rực và nhiệt huyết.

- Như các em ở đây đã biết,chúng tôi cần thế hệ trẻ các em cống hiến hết mình cho học tập,cho lao động đưa nước nhà ngày một tiến xa hơn bằng cách học tập thật tốt..

Trong đầu Tiểu Diệp cứ văng vẳng bài hát''Thiếu niên''mà cô vẫn thường hay nghe mỗi tỗi.Tốt quá,cô đang cảm thấy rất vui,cảm thấy bản thân rất xứng đáng sau những nỗ lực đã có.

- Sau đây xin mời lớp 10-1,10-2,10-3,10-4 và 10-5 cầm theo bảng hiệu lớp tiến vào khán đài.

Chân Tiểu Diệp tưởng như tê dại,cảm xúc mà cô đã chờ đợi bao lâu để chính thức trở thành một học sinh trung học ngay giờ đây đã đến.Đi dưới tấm bảng xanh cùng lá cờ đỏ rực khiến trái tim háo hức không thôi.

Thế rồi lễ khai giảng cũng kết thúc,đứng dưới cái nắng cả vài giờ đồng hồ làm Tiểu Diệp say nắng tới hoa cả mắt.Không thể nhịn thêm,cô vứt cả áo khoác xuống nền cỏ, chạy một mạch vào nhà vệ sinh.

- Cậu ấy có sao không nhỉ?

- Chắc cũng không đến nỗi tệ,thôi chúng ta về lớp trước.

Lúc ấy Diệc Phàm đứng ngay đó nhìn theo,dù là người lạ nhưng cũng không thể mặc kệ đồ đạc của người ta được nhỉ?Lâu lâu cũng nên nam tính một chút.

- Diệc Phàm,mau vào lớp thôi!

- Mày đi trước đi,tao có chút chuyện.

Chí Hân gật đầu rồi khoác áo lên vai một mạch đi vào lớp,nếu còn đứng thêm một giây nào chắc cậu ta sẽ ngã ra vì nóng quá.

*

Tiếng xả nước rồi lại tiếng máy sấy vội vã trước khi tiểu cô nương với mái tóc xanh dài bước ra.Điều cô bé không ngờ là Ân Diệc Phàm đã đứng như trời trồng trước cổng nhà vệ sinh nữ bao giờ,càng nhìn lại cảm thấy nham hiểm

- Cậu...cậu...là đang.....