Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 111: Kinh ngạc



Phượng Chỉ U cũng không thèm ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục xem sổ sách nói: "Trịnh lão gia, người làm ăn như chúng ta không nói vòng vo, nếu không phải quan kinh thương Lý lão gia coi trọng mỹ phẩm của tôi, hẳn là ông cũng sẽ không thèm đến tiệm nhỏ này của tôi đi."

Da mặt Trịnh lão gia bỗng căng ra, sau đó cười giả lả: "Phượng cô nương quả thật không phải người bình thường, cái gì cũng không qua được mắt của ngươi, nhưng ta cho ngươi năm trăm lượng này, dù sao toàn bộ trấn Tập An cũng sẽ không có người nào có thể ra giá như ta, cho nên Phượng cô nương ta khuyên ngươi nên suy nghĩ lại."

Trịnh lão gia kia, một tay cõng sau lưng, một tay thản nhiên tự đắc vuốt chòm râu, miễn bàn có bao nhiêu tự tin.

Cái dáng vẻ tự mãn này của ông ta, thật giống như tất cả đều nằm trong dự liệu rồi, giống như... chỉ cần ông ta mở miệng một cái, tất cả đều sẽ nước chảy thành sông.

Phượng Chỉ U vẫn nhàn nhạt cười đáp: "Trịnh lão gia, đừng nói là năm trăm lượng, cho dù ông cho tôi năm ngàn lượng ta cũng sẽ không bán cửa tiệm này, tôi là người không thích rảnh rỗi, có ít việc để làm thì cuộc sống của tôi có thể phong phú một chút, nếu để Trịnh lão gia bỏ ra nhiều tiền mua cửa tiệm này, lương tâm của tôi sẽ rất áy náy, tốt nhất ông vẫn nên giữ lại năm trăm lượng này đi."

Sắc mặt Trịnh lão gia lập tức đen lại, hoàn toàn không nghĩ tới Phượng Chỉ U sẽ nói ra lời như vậy, ngay cả bàn tay đang vuốt râu cũng buông xuống, đi tới gác lên quầy.

Nha đầu này, thật đúng là gì cũng dám nói?! Không tự nhìn xem mình có cái đức hạnh gì, cũng không tự xem lại cái cửa tiệm này có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, còn nói năm ngàn lượng? Sau này có thật sự kiếm được năm ngàn lượng này hay không còn chưa biết được!

Chỉ là... năm trăm lượng mua được thì khẳng định là đáng giá, coi như là một ngàn lượng ông ta cũng có thể cắn răng bỏ ra được.

Suy nghĩ tính toán một lúc, ông ta lại khôi phục tự nhiên, cười cười nói:

"Phượng cô nương nói ra lời này, hẳn là còn chưa vừa lòng với cái giá kia đi, như vậy, nể tình quan hệ của chúng ta, ta trả thêm hai trăm lượng, cho ngươi bảy trăm lượng mua cửa tiệm này, đây đã giới hạn của ta rồi, ngươi thấy thế nào? Nếu như còn muốn nhiều hơn nữa, ta thật sự hơi khó khăn."

Trịnh lão gia đánh giá Phượng Chỉ U, nói như vậy, đơn giản chính là cho Phượng Chỉ U chút áp lực, buôn bán đều là như vậy, chỉ có một đến ba phần thật, còn lại tất cả đều là lừa gạt.

Nhưng mà...... ông ta nói như vậy, vẫn không có tác dụng gì.

Phượng Chỉ U căn bản không để vào đầu, còn nói: "Trịnh lão gia, ông cũng thấy, tôi hiện tại bề bộn nhiều việc, nếu không còn chuyện gì nữa, hẹn ông lúc khác, ngày nào đó có thời gian tôi sẽ tự mình đến phủ của ngài bái phỏng."

Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng, nhưng Trịnh lão gia xác thực không định đi, thấy Phượng Chỉ U không đồng ý, lại cắn răng nói: "Phượng cô nương, thôi được rồi, ta ra một ngàn lượng, bán tiệm này và công thức mỹ phậm cho ta, lúc này ngươi hẳn nên thấy đủ rồi, có một ngàn lượng này, ngày sau ngươi muốn làm gì thì làm."

Mặc dù Phượng Chỉ Minh hơi ngạc nhiên với một ngàn lượng này, nhưng hắn cũng biết được ít nhiều.

Nếu là trước kia, hắn tất nhiên sẽ rất vui vẻ mà muốn bán nơi này đi, hơn nữa còn khuyên muội muội của mình, nhưng là trải qua thời gian mọi người cùng nhau cố gắng làm viẹc, hắn tự nhiên cũng biết nơi này của muội muội có bao nhiêu lợi hại.

Há có thể chỉ là một ngàn lượng là có thể mua được?

Mơ mộng hão huyền.

Phượng Chỉ Minh hừ lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười, khách khí nói: "Trịnh lão gia, thật ngại quá, muội muội ta đã nói rất rõ ràng rồi, cho dù ngài cho chúng ta năm ngàn lượng cũng sẽ không bán cửa tiệm này, cho nên vẫn là mời ngài trở về đi."

Trong nháy mắt vẻ mặt của Trịnh lão gia khó coi không thôi, Phượng Chỉ U cự tuyệt coi như xong, nhưng tên nam nhân này thì tính là cái gì?

Có tư cách gì nói chuyện với ông?!

Chỉ là đánh chó cũng phải xem mặt chủ, tất nhiên ông không thể nói gì, chẳng qua hôm nay xem ra hết cách rồi, chỉ đành về nghĩ biện pháp khác, thấy một số người nhìn về phía này, ông ta cũng không có ý muốn ở lâu, chỉ lạnh lùng nói: "Nếu Phượng cô nương đã vô ý, ta cũng không thể ép buộc người khác, mua bán không thành nhưng tình nghĩa còn đó, ta sẽ không quấy rầy Phượng cô nương làm việc nữa, cáo từ."

Phượng Chỉ U buông sổ sách, nhẹ nhàng gật đầu: "Trịnh lão gia đi thong thả, đại ca, tiễn khách."

Dứt lời, nàng cũng mặc kệ, đi thẳng vào phòng trong.

Mà Trịnh lão gia vẫn còn đứng tại chỗ chưa rời đi, lửa giận trong lòng hừng hực bùng cháy, được lắm, hay cho Phượng Chỉ U ngươi! Vậy mà dám không để ông vào mắt như thế!

Sắc mặt ông ta khó coi, hung hăng phất tay áo một cái, sau đó tức giận rời đi.

Đại Minh Tử chờ ngoài cửa thấy lão gia nhà mình đi ra, chân chó nghênh đón: "Lão gia, nàng ta dám chọc ngài không vui, ngày nào đó tiểu nhân sẽ san bằng cửa tiệm này."

Trịnh lão gia liếc mắt nhìn Đại Minh Tử: "Hừ, hữu dũng vô mưu, cửa tiệm này có thể tùy tiện phá sao? Trong đó đều là đồ tốt, dùng đầu óc một chút đi!"

Ông ta đem bực tức trong bụng xả lên tên hộ vệ, trong mắt đều là sự bất mãn khó chịu.

Đại Minh Tử đương nhiên không dám phản kháng, chỉ có thể không ngừng vâng dạ, gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, lão gia dạy rất đúng."

Nói xong hắn ta liền chân chó kéo rèm kiệu cho Trịnh lão gia, nhưng khi Trịnh lão gia vô tình liếc mắt qua một nơi nào đó, nhất thời sững sờ tại chỗ, thậm chí còn không dám tin dụi dụi mắt, trong lòng cảm thán nói, đây là ai vậy! Sao mấy ngày trước thấy hắn còn là một nông dân bần hàn, sao lắc mình một cái đã biến thành quý công tử rồi?

Thấy hắn một thân y phục trắng tơ tằm này, cộng thêm khí chất cao quý sẵn có, tuy rằng không phải quan gia, nhưng nhìn qua chung quy không phải là người bình thường.

Người ông ta đang nhìn không phải ai khác, chính là Túc Tử Thần đang đi về phía cửa tiệm mỹ phẩm.

Trịnh lão gia mang theo nghi hoặc gọi hộ vệ: "Đại Minh Tử, tên nam nhân trong nhà Phượng nha đầu này làm nghề gì?"

Đại Minh Tử vừa nghe lão gia nhà mình hỏi, hắn ta liên tục vỗ vài cái đầu: "Xem trí nhớ của tiểu nhân này, nam nhân của nha đầu kia là một hán tử hoang dã, người trong thôn đều nói là hắn ta từ trên núi chạy xuống, là một tên bạo lực, nô tài còn nghe nói đầu óc nam nhân này có vấn đề, ha ha, là một tên ngốc..."

"Được rồi, ta biết rồi."

Thấy lão gia lên tiếng cắt ngang, Đại Minh Tử cũng không tiện nói tiếp.

Trịnh lão gia nhìn bóng lưng Túc Tử Thần, bỗng rơi vào trầm tư.

Khi Túc Tử Thần đi vào, Phượng Chỉ Minh trước quầy kinh ngạc đến mức nói lắp: "Này... muội muội, muội mau ra đây, nhìn xem ai tới này."

"Ai vậy, sao..."

Phượng Chỉ U từ trong phòng đi ra cũng ngây ngẩn cả người, thậm chí lời tiếp theo cũng không nói nổi.

Đây là nam nhân hoang dã nàng thu lưu lúc trước sao?

Lông mày kiếm khẽ nhướn lên, đôi mắt đào hoa thâm thúy đang chăm chú nhìn nàng, dưới sống mũi cao thẳng chính là đôi môi mỏng kia, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn, quả thực làm cho người ta không thể tin được, trên đời này lại có nam tử tuấn dật xuất trần như thế!

Chỉ thấy hắn tùy ý chắp hai tay sau lưng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Phượng Chỉ U.

Dáng người hắn vốn đã rất đẹp, hôm nay lại mặc vào loại y phục này, dĩ nhiên càng thêm hoàn mỹ!

Hô hấp của Phượng Chỉ U hơi trì trệ, trước kia nàng cũng biết Túc Tử Thần lớn lên rất tuấn tú, nhưng hôm nay khoác lên mình y phục trắng tuyết này, vậy mà lại làm cho trái tim của nàng tăng tốc một cái lạ thường.