Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 7



“Mệtkhông?” Đường Diệc Diễm kéo tay tôi ngồi vào ghế sô pha. “Chân có đau lắmkhông?”

Tôi lắcđầu, bây giờ điều quan trọng nhất không phải cái này, mà là...“Diệc Diễm, thậtra em...”

“Khôngthấy mệt thật sao?” Đường Diệc Diễm ngắt lời tôi, đột nhiên duỗi người ra mộtchút, chân nhẹ nhàng nhấc lên, thân mình cúi xuống, đầu lập tức gối lên đùitôi, mặt hướng vào bụng của tôi. “Anh dựa một chút, thân mình không có việc gìchứ?”

Tôi lắcđầu, cơ thể cũng ngả về lưng ghế mềm mại, thả lỏng người, quên đi mọi thứ. Nếunhư cái gì anh cũng không muốn nói, vậy thì chỉ cần tin tưởng anh là tốt rồi.

Tay tôinhẹ nhàng mơn trớn mái tóc đen nhánh của anh, lại phát hiện rõ ràng...“DiệcDiễm… Anh có tóc bạc rồi này!”

“Vậysao?” Đường Diệc Diễm đang gối trên chân tôi khẽ nhích đầu một chút, điều chỉnhlại tư thế. “Hai… Già đi rồi!”

Già?Anh mới có 24 tuổi, còn chưa tới thời kì hoàng kim của người đàn ông đâu, vậymà đã nói già?

Cóđiều, tuy rằng chỉ mới 24 tuổi lại trải qua nhiều chuyện như vậy, hẳn là mệtnhọc đi, bởi vì phải đối mặt với quá nhiều khó khăn!

DiệcDiễm… Vất vả lắm phải không? Nhiều trọng trách đặt trên vai anh như vậy!

“DiệcDiễm, để em nhổ giúp anh!”

“Khôngđược!” Đường Diệc Diễm ngẩng đầu, bắt lấy tay tôi. “Có tóc bạc thì mới có thểbạch đầu giai lão!”

“Sao?”Tôi buồn cười nhìn anh, đây là kiểu suy luận gì vậy, anh còn có vẻ rất tintưởng vào điều đó? Có điều... bạch đầu giai lão… Tôi và Đường Diệc Diễm ư?

Tôingẩn ra một lát, trong lòng dâng lên một trận lo lắng, buông lỏng tay, khôngnhổ sợi tóc bạc kia nữa, khẽ mím môi. Đường Diệc Diễm bỗng đưa mặt tới gần bụngcủa tôi một chút, thân mình nhẹ nhàng run lên. “Duyệt Duyệt, anh cảm giác đượccục cưng đang động này!”

Anhbỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt vui sướng, ánh mắt tỏa sáng. “Vừa rồi…Cục cưng thật sự động đậy!”

Tôicười: “Đương nhiên, cũng đã vài tháng rồi, cục cưng đương nhiên sẽ động!” Tôithậm chí mỗi ngày đều cảm giác được có một trái tim nữa đang nhảy lên, một sinhmệnh kéo dài huyết mạch của tôi và Diệc Diễm.

“Thậtthần kỳ!” Người đàn ông trước mặt tôi đây đúng là không che giấu được sự vuisướng, biểu tình không thua gì Colombo phát hiện ra châu lục mới.

“Anhmuốn nghe thêm một chút” Vừa dứt lời, không đợi tôi phản ứng lại, anh đã trựctiếp nghiêng mặt áp đến bụng của tôi.

“Thậtsự đang động, lại đang động nữa kìa!”

Tôi dởkhóc dở cười, lâu như vậy anh mới phát hiện đứa nhỏ của mình biết “động”! Anhthật đúng là giống như một đứa trẻ!

Dầndần, mỏi mệt bắt đầu kéo đến, trò chuyện với Đường Diệc Diễm câu được câukhông, mí mắt cũng chậm rãi trầm xuống... Trong lúc mơ màng, sức nặng trên đùicũng dần biến mất, thân mình bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, tôi thoải mái dựanhanh, than nhẹ!

Cóngười sờ vuốt hai má của tôi, nhẹ nhàng hôn lên vành tai tôi, thì thầm: “Nhanhthôi... Mọi thứ sẽ nhanh chóng ổn thoả... Duyệt Duyệt!”

“Anh sẽkhông để bất cứ kẻ nào phá hư chúng ta!”

“Bất cứai...”

Mộtgiọng nói tựa như ảo giác, hơi thở nóng bỏng mà chân thật thổi tới bên tai tôi.

Mệtmỏi, muốn mở to mắt nhưng lại không có khí lực, hoặc là vì tôi không muốn rờikhỏi vòng tay quá đỗi ấm áp này.

“DuyệtDuyệt... Duyệt Duyệt...”

DiệcDiễm... Anh rốt cuộc đang suy tính điều gì? Vì cái gì hạnh phúc lại giống nhưmộng ảo, không chút chân thật như vậy?

Ngàyhôm sau tỉnh lại, tôi không thấy Diệc Diễm, di động được đặt ngay trên giường,mặt trên cũng soạn sẵn một dòng chữ: Duyệt Duyệt, có việc thì gọi điện thoạicho anh, buổi tối anh sẽ trở về cùng em ăn cơm… Diệc Diễm.

Xốcchăn lên, tôi ra khỏi phòng ngủ, thong thả bước đến ban công. Hoa viên dướilầu, một đám trẻ con đáng yêu đang vui vẻ nô đùa, tôi ngọt ngào xoa bụng, cảmthụ được một sinh mệnh nhỏ bé khẽ động. Mỗi ngày qua đi, đứa nhỏ đã chậm rãilớn dần lên, rồi sẽ có một ngày, con cũng sẽ nắm tay tôi và Diệc Diễm, gọichúng tôi là ba mẹ, cũng sẽ hoạt bát cười đùa giống lũ trẻ dưới kia.

Cụccưng!

Tôingọt ngào cong lên khóe miệng. Đúng vậy, lúc này thật hạnh phúc, không cần nghĩnhiều, chỉ cần chuyên tâm chờ đợi tiểu sinh mệnh ra đời! Thở nhẹ một hơi, tôitheo thói quen đi đến phòng khách, bật ti vi lên, sau đó bước thẳng vào phòngrửa mặt.

Âmthanh từ ti vi phát ra rõ ràng, những lúc ở nhà một mình, tôi luôn thích mở tivi, như vậy, ít nhất có thể tạo cho mình ảo giác rằng trong nhà cũng không phảichỉ một mình tôi cô đơn!

“Hômnay, ngày 28 tháng 10, tập đoàn Giang Nguyên, một tập đoàn lớn từng làm chokhắp thương giới khiếp sợ lại một lần nữa khiến thương giới phải chú ý. Nhưnglần này lại không giống với lúc trước, hôm nay, người phát ngôn của tập đoànGiang Nguyên chính thức tuyên bố tập đoàn đã phá sản, gây chấn kinh trong toànthương giới. Vốn dĩ được coi là mặt trời đang buổi ban trưa, tập đoàn GiangNguyên bỗng nhiên lâm vào khủng hoảng kinh tế. Một số nguồn tin bên ngoài chohay, sự việc này có liên quan trực tiếp đến vị tổng tài mới nhận chức, hiện vẫnđang né tránh truyền thông. Từ khi tập đoàn rơi vào khủng hoảng kinh tế tớinay, tổng tài vẫn chưa hề lộ diện, ai cũng không biết anh ta đang ở đâu. Theo…”

“Ba”bàn chải đánh răng trong tay tôi rơi xuống, bởi vì quá mức kinh ngạc, trong đầucòn chưa có cách nào tiêu hóa được một chút tin tức vừa nghe. Tôi chậm rãi rakhỏi phòng rửa mặt, dại ra đứng trước màn hình ti vi. Tập đoàn Giang Nguyênthật sự... Giang Minh đâu… Lí Hồng đâu...

“Linh!”Tiếng chuông điện thoại bén nhọn chợt vang lên, tôi giật bắn mình. Di động, diđộng ở chỗ nào? Tôi bối rối tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được nơi phát ra tiếngnhạc, Diệc Diễm!

Tôi hítmột hơi thật sâu, cố gắng làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, ấn phímnghe.

“DiệcDiễm!”

“DuyệtDuyệt... Đêm nay có một bữa tiệc, em ở nhà chuẩn bị một chút, đợi lát nữa sẽ cóchuyên viên trang điểm họ Trương đến!”

“Nhưng…”

“Đườngtổng!” Đầu dây bên kia vang lên một tiếng gọi khẽ.

“Cứ nhưvậy đi!” Đường Diệc Diễm vội vàng ngắt điện thoại, bên tai truyền đến nhữngtiếng tít tít kéo dài. Trong đầu tôi vẫn là một mảnh mờ mịt, như thế nào... bữatiệc. Tiệc của công ty sao? Anh... bảo tôi đi?

Còn vịhôn thê của anh thì sao? Sự hỗn loạn trong lòng lại càng tăng thêm bất an. Bữatiệc này, có khi nào lại là một “Hồng Môn Yến” không?

Nhưngkhông để cho tôi có thời gian suy nghĩ, một đám người đã vội vàng gõ cửa bướcvào nhà, nhìn bọn họ cầm bao lớn bao nhỏ nối đuôi nhau đi đến, đâu vào đấy bắtđầu giúp tôi trang điểm. Đối với sự nghi vấn của tôi, họ cũng chỉ biết mộtđường lắc đầu đáp lại. Một giờ sau, một chiếc xe đã đợi sẵn ở dưới lầu, tôitrước sau vẫn chỉ biết ngây ngốc mê man, để mặc bọn họ lôi kéo ngồi vào trongxe, gắt gao nắm chặt túi xách trong tay.

DiệcDiễm, anh rốt cuộc muốn làm gì?

Đâythật sự là một yến hội long trọng, trang trí xa hoa, những đoàn danh xe cũngtập hợp một chỗ, rồi cả những nhân vật nổi tiếng tôi đã nhìn quen mắt kia, rốtcuộc...

“Tuyênbố kết hôn?” Tôi khiếp sợ nhìn về phía Đường Diệc Diễm. Anh gắt gao nắm lấy taytôi, làm như không nhìn thấy vẻ khiếp sợ của tôi, kéo tôi bước ra khỏi phòngnghỉ.

“DiệcDiễm!” Tôi kinh hãi lui về phía sau, Đường Diệc Diễm muốn làm gì? Anh nói làmuốn tuyên bố kết hôn, tôi và anh?

“Đithôi!” Đường Diệc Diễm đẩy cửa ra, tôi theo bản năng lấy tay chống đỡ cái trán,những thanh âm “sát sát” lập tức vang lên không dứt. Cảm giác được cả một đoànngười xúm lại đây, phía trước chúng tôi lập tức trở nên chật như nêm, tôi quẫnbách lui về bên người Đường Diệc Diễm. Suốt một đường, anh đều gắt gao nắm taytôi, che chở cho tôi, nhưng tuyệt không cho phép tôi lùi bước!

Tôiquay đầu, mắt vẫn lơ đãng thấy được một người, Phác Mĩ Thiện? Cô ấy đang đứng ởmột góc sáng sủa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chúng tôi nắm chặt tay nhau,cô ấy... nét mặt không chút gợn sóng, nhưng khóe miệng vẫn là hơi hơi run rẩy.Ánh mắt đó... làm cho người ta nghĩ mà sợ!