Cấm Tình

Quyển 2 - Chương 8



Nụ hôncủa Đường Diệc Diễm trở nên bức thiết, bên tai tôi đều là tiếng thở dốc dồn dậpcủa anh, anh điên cuồng hôn tôi, mặt, môi, cổ, ngực.

Bàn taynóng bỏng lần lượt mơn trớn lưng tôi, sau đó chui vào trong, âu yếm.

Anhnhắm mắt lại, liều lĩnh cùng tôi dây dưa, tôi thở dốc, vô lực ngồi phịch tronglòng hắn, thừa nhận sự vỗ về chơi đùa của anh. Trong đầu không ngừng phát racảnh cáo, nhưng thân mình lại không tự chủ được mà tiếp nhận cơ thể nóng bỏngkia.

Chúngtôi giống như hai ngọn lửa nóng cháy, thiêu đốt lẫn nhau, gắt gao dây dưa, liềuchết triền miên.

“DuyệtDuyệt…” Giọng anh khàn khàn khẽ gọi bên tai tôi, anh khẽ cắn vành tai của tôi,trong mắt tràn đầy nhu tình, tôi nhìn anh một cách thâm tình...

Mãi đếnkhi… tôi nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trên khuỷu tay anh, thân mình mới cứngđờ, théo phản xạ đẩy Đường Diệc Diễm đang thở dốc trênngười tôi ra!

Anh trởtay không kịp, lảo đảo lui về phía sau vài bước, đôi mắt bỗng chốc nheo lại, bithương nhìn tôi. Tôi vội nhắm mắt, tay gắt gao chạm vào vết sẹo trên cỏtay, Diệp Sương Phi, mày đang làm cái gì đây, sao mày có thể…

Tôi cắnrăng, không nói gì.

Thânmình cao lớn của Đường Diệc Diễm vẫn đứng yên ở phía trước, không nhúc nhích.

Trongphòng lại trở về trạng thái yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta không thởnổi, chỉ có tiếng thở dốc của chúng tôi.

“Theoanh đi…” Đường Diệc Diễm dùng lực bắt lấy tôi, kéo tôi đi ra ngoài.

“ĐườngDiệc Diễm, anh muốn làm gì?” Ánh mắt của anh làm tôi sợ hãi, bước chân quá dài,tay lại dùng thêm sức. Tôi giãy dụa không ra, đành phải bất đắc dĩ theo anh đitới sảnh lớn.

“ĐườngDiệc Diễm, anh buông ra!” Khi anh kéo tôi đến thành bể bơi, tôi rốt cuộc cũngkhong thể nhịn nổi mà hét lên, anh muốn làm gì, làm gì đây?

“Là emđến trêu chọc tôi!” Đường Diệc Diễm nghiến răng nghiến lợi, trong mắt làsự thô bạo quen thuộc. Anh khẩn trương cầm lấy tay tôi, chạm vào khuônngực nóng bỏng của anh.

“ĐườngDiệc Diễm!” Tôi vặn vẹo, nhưng lại bị anh dùng tay kìm lại, trước mắt là ĐườngDiệc Diễm quen thuộc, Đường Diệc Diễm của ba năm trước đây, không còn lạnh nhưbăng nữa, chỉ có phẫn nộ.

“Nhìnđi, nhìn khối cơ thể nóng bỏng này trở nên lạnh lẽo!” Dứt lời, anh quỷ dị cười,khi tôi nhận thấy có chút không thích hợp, anh đã đẩy tôi ra, “Bành” mộttiếng nhảy xuống bể bơi!

“DiệcDiễm…”

ĐườngDiệc Diễm nhảy xuống bể bơi, rồi dần chìm xuống đá, biến mất ngay trướcmắt tôi.

Tôichết lặng nhìn chằm chằm mặt nước, nước hồ bơi gợn sóng từng vòng, sau đó chậmrãi trở về trạng thái tĩnh. Đường Diệc Diễm vẫn chưa trồi lên, đêm tối làm tôikhông nhìn rõ đáy hồ, cũng không tìm thấy bóng dáng anh đâu.

Qua mộtlúc lâu sau, tôi bắt đầu sợ hãi, nhìn mặt hồ, giọng trở nên run run: “DiệcDiễm... Đường Diệc Diễm!”

Tất cảđều là tĩnh mịch, ngoài thanh âm trống trải của tôi đang vang vọng.

“Đường...Đường Diệc Diễm!” Tôi lo lắng đứng bên bể bơi, hoảng loạn kiếm tìm. “Diệc Diễm,Diệc Diễm!”

Đầu lạibắt đầu đau, không ngừng hồi tưởng lại ánh mắt bi thương của Đường Diệc Diễm,anh bi thương, anh bất đắc dĩ, anh đau khổ, anh rống giận, anh tính toán.

Không,sẽ không, anh sẽ không ngốc như vậy, không đâu!

“DiệcDiễm, Diệc Diễm…” Tôi la lên, nhưng chỉ có những tiếng vọng nặng nề đáp lại lờitôi!

Không…

Tôi cắnrăng, nhanh chóng nhắm mắt lại, nhảy xuống trong hồ.

Cảmgiác lạnh như băng đánh vào hai chân, tôi trồi lên trên mặt hồ, tay vội vãrẽ nước, kêu gọi.

Lâu nhưvậy rồi, đã quá lâu, không!

Sự sợhãi làm mắt tôi đỏ lên, giọng run rẩy. Không, tôi không muốn!

“DiệcDiễm, Diệc Diễm!”

Khôngđươc, tôi không thể mất anh, không thể!

“ĐườngDiệc Diễm, Đường Diệc Diễm!” Thanh âm của tôi mang theo cả tiếng khóc nức nở,thê lương vang lên trong không gian tĩnh mịch. “Không, Diệc Diễm, anh trả lờiem đi, mau trả lời em, em sai rồi, em sai rồi...” Tôi không nên lừa mình dốingười, tôi không nên thương tổn anh, không nên.

“DiệcDiễm... Anh.... trả lời em đi... Anh đừng làm em sợ, đừng doạ em!” Nỗi sợ hãikhông ngừng vờn quanh tôi, cơn khủng hoảng sẽ mất anh cắn nuốt tôi. Loại cảmgiác đau thấu tim gan này tôi không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa.

“ĐườngDiệc Diễm… Diệc Diễm!”

“A…”Thân mình bỗng nhiên bị người nào đó ôm lấy, Đường Diệc Diễm đột nhiên từ trongnước trồi lên trước mặt tôi, làm tôi sợ tới mức vô thố kêu lên. Tôi nhìn anh,bức tường trong tim cuối cùng cũng đổ sụp, nước mắt từng dòng lăn xuống.

“Anhđiên rồi, anh điên rồi phải không?” Tôi khóc, tay đánh liên tiếp đánh lên bảvai đang ướt đẫm của anh.

“Sao emlại khóc dễ dàng như vậy!” Anh gắt gao ôm tôi, biết rõ mà còn cố hỏi. Giọng anchua xót. “Không phải là em không cần anh hay sao? Sống cùng anh không phải rấtkhó chịu ư? Tại sao lại khóc?”

“Đồtồi…” Tôi hét lên, nhưng lại gắt gao ôm đầu vai anh. Không có việc gì, may màanh không sao!

DiệcDiễm…

“Tôi làđồ tôi, lúc đó em không phải sao?” Tay anh mơn trớn mái tóc rối ướt của tôi,nước hồ và nước mắt thấm ướt khuôn mặt tôi, Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng giúptôi lau đi, khàn khàn thì thào:

“Rõràng anh đã nhìn thấy sự đau đớn trong mắt em, tại sao vẫn không thừa nhận?”Anh vuốt tóc tôi, trong mắt tràn đầy sự chua xót. “Duyệt Duyệt, yêu anh khó đếnvậy sao?”

Tôi lắcđầu, siết chặt hai tay. Không khó, không khó, em yêu anh, Diệc Diễm, em yêuanh! Nhưng..

“DuyệtDuyệt…” Đường Diệc Diễm ôm tôi, khẽ thở dài bên cổ tôi, anh nhẹ nhànggọi tên tôi, chua xót đến mức trái tim của tôi giống như bị kim đâm.

DiệcDiễm, em không thể lại làm liên lụy đến anh. Em nợ anh quá nhiều!

“Ai?”Đúng lúc này, đèn pin bỗng chiếu thẳng lên người chúng tôi, kèm theo mộtgiọng nam sợ hãi, cùng với tiếng bước chân sốt ruột.

“Đường...Đường quản lí?” Có người chậm rãi tới gần, sau khi nhìn rõ Đường Diệc Diễm vớikhuôn mặt lo lắng, thân mình sợ tới mức run lên, ngây ra ở đó, quên cả cử động.

ĐườngDiệc Diễm bỗng ôm chặt tôi trong lòng, ngăn trở dòng ánh sáng đang chiếulên, che khuất thân mình ướt đẫm của tôi, gầm nhẹ: “Còn không chuyển hướng đènpin qua chỗ khác…”

“À...à...” Người đàn ông đó quá sợ hãi, tay chân luống cuống, không sao ấn nổi núttắt.

Khôngthể trách anh ta, anh ta chỉ làm tròn phận sự trông giữ nơi này, ai mà đoánđược quá nửa đêm lại có người dây dưa trong này, mà nhân vật chính còn là ôngchủ của công ty!

“Cút…”Đường Diệc Diễm không chút khách khí gào lên, dọa người đàn ông kia đến choángváng. Anh ta hoảng sợ, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài!

“Buông...Buông ra!” Nước hồ lạnh lẽo và sự hỗn loạn vừa rồi khiến tôi từ thanh tỉnhlại từ chỗ ý loạn tình mê, chống đẩy anh, nhưng lại bị gắt gao cố định trongngực, không thể động đậy.

“Thếnào, lại muốn trốn hả?” Giọng Đường Diệc Diễm có chút thất bại, còn cả bất đắcdĩ. “Vừa rồi là ai ôm anh khóc, bây giờ lại muốn trốn tránh sao?” Anh tăng thêmlực. Tôi cố gắng lui thân mình về, tránh để ngực kề sát với khuôn ngực nóngbỏng của anh.

Tôikhông thể hô hấp, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng như lửa của anh.

“Đổithành.... Đổi thành bất cứ ai, tôi cũng.. sẽ làm vậy!” Không nên, không nên,Diệp Sương Phi, vừa rồi mày đã sai, không thể tiếp tục sai nữa!

“Em cònmuốn nói dối à?” Đôi ngươi màu nâu nheo lại, Đường Diệc Diễm kéo mạnh cổtay tôi, hơi thở nóng bỏng phả trên mặt tôi. “Diệp Sương Phi, em rốt cuộc muốnche giấu cái gì với anh? Em nghĩ anh là kẻ ngốc sao?”

Tôinhắm mắt lại, nhưng cằm lại bị anh kéo qua, đôi ngươi âm trầm của Đường DiệcDiễm bắt lấy ánh mắt của tôi, gắt gao nhìn chằm chằm.

Anh đãphát hiện gì rồi sao? Đã biết bao nhiêu?

Tôingây dại nhìn anh, Đường Diệc Diễm nhìn tôi rất lâu, cuối cùng đành thở dài.“Trước tiên đi lên đã!” Có lẽ anh cảm giác được cơ thể tôi đang dần lạnh lẽo.

Anh ômtôi, bước ra khỏi bể bơi, tôi muốn giãy khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng tay anhlại ôm lấy tôi không chịu buông, khiến tôi không thể rời khỏi vòng ôm của anh!

Về tớivăn phòng, Đường Diệc Diễm thẳng tay cởi quần áo ẩm ướt trên người, tôi khốnquẫn nghiêng đâu, đứng một bên. Quần áo trên người dính sát vào cơ thể, nướcdọc theo đó từng giọt rơi xuống, ướt đẫm sàn nhà!

Ngoàicửa sổ, gió đêm đánh úp lại. Một trận lạnh buốt thấm vào người, tôi lạnh đếnphát run, cánh tay ôm chặt lấy thân mình.

Một đôitay bỗng nhiên từ phía sau vươn tới, ôm lấy thân thể của tôi, những ngón taython dài bắt đầu cởi cúc áo của tôi ra.

“Làm...gì vậy!” Tôi ngẩng đầu, Đường Diệc Diễm đã thay một bộ quần áo khô, nhíu minhìn tôi . Tay anh vẫn tiếp tục động tác. Tôi vội lùi lại, túm lấy vạt áo, cắnchặt môi, bối rối theo dõi anh.

“Emđịnh mặc quần áo ướt mà đứng như vậy à?”Anh trào phúng nhíu mi, nhìn tôi, sauđó lại đẩy tay tôi ra, cố chấp tiếp tục động tác vừa rồi!

Đầungón tay nóng bóng của anh chạm vào da thịt tôi.

“Tôi...Tôi tự mình... tụ làm!” Bên tai nóng lên, tôi cầm lấy quần áo của mình, bối rốilách người, trốn tránh ánh mắt thiêu đốt của anh. Trong lòng kinh hãi giống hệtmột chú nai con, hô hấp dồn dập!

“Khôngngờ rằng, bây giờ mới được nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của em!” Giọng nói nặngnề truyền từ phía sau đến, mang theo chút trêu chọc.

Đúngvậy, thân thể đã dây dưa vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đỏ mặt ởtrước mặt anh.

Tôivụng trộm xoa hai má nóng bừng của mình, không có gương nên tôi không thấyđược.

Thật sựrất đỏ sao?

Mộtchiếc khăn được đắp nhẹ lên đầu vai của tôi, cảm giác ấm áp lập tức vây quanh,mang theo mùi hương của anh.

Ấm áp!

“Mauthay quần áo ra, trong phòng có máy hong khô!” Đường Diệc Diễm lại đưa cho tôimột chiếc áo sơ mi to và dài. Là của anh.

Tôinhận lấy, sau đó đưa lưng về phía anh, không thể trông thấy vẻ mặt lúc này củaanh. Sau đó tôi nhanh chóng thay ra, mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng mặc xong áosơ mi.

Tôixoay người, đem quần áo của mình đưa cho anh.

KhiĐường Diệc Diễm cầm lấy quần áo của tôi, trong mắt bỗng lộ ra ý cười, khóemiệng cong lên. Là cười nhạo sự chật vật vừa rồi của tôi sao?

Ta nghĩrằng ngay cả khi tôi lich sự hỏi anh, liệu anh có thể tránh đi không, chỉ e anhvẫn sẽ thờ ơ.

Anh làai chứ, Đường Diệc Diễm.

Ác ma!

Cho dùbề ngoài có thay đổi, tính cách có biến hóa, nhưng bản chất của anh, nộitâm của anh vẫn không có chút thay đổi.

Làmtheo ý mình, không hơn không kém .

Nhưngtrái ngược là, tôi cũng đã yêu ác ma này! Đường Diệc Diễm mang quầnáo của tôi vào bên trong. Trong đó truyền ra thanh âm nhè nhẹ của máy hong khô.

Tôi congười lại trong chiếc áo quá rộng này. Áo sơ mi dài bó sát vào người, tôi mặclên trông rất buồn cười.

Tôi bọcchặt mình trong chiếc khăn, thân dưới có chút ẩn hiên, vội vàng tiến đến sô pha .

Lúcnày, Đường Diệc Diễm đã đi ra, tao nhã ngồi vào vị trí đối diện với tôi,hai chân điềm nhiên vắt lên nhau, thân mình dựa vào lưng ghế, nhìn tôi!

Tôinuốt nước miếng, quấn chặt khăn, trên quần áo, trên khăn, khắp không gian đềutràn ngập mùi hương của anh, nó tản khắp xung quanh, thâm nhập cả vào tim phổi

Ánh mắtcủa anh khiến tôi có cảm giác như mình đang trần trụi đứng trước mặt anh.

ĐườngDiệc Diễm vẫn nhìn tôi chằm chằm, không kiêng nể gì!

“Anhnghĩ, em hẳn là có nhiều chuyện cần giải thích cho anh một chút!” Đi một vòng,anh vẫn cố nhắc lại.

Tôi cúiđầu, nhìn chằm chằm đệm ghế. “Giải thích cái gì, ba năm trước không phải đã nóirõ ràng rồi sao?” Tôi tìm lại quyết tâm của mình. Không thể dao động! Nếukhông, ba năm ẩn nhẫn của tôi, kế hoạch của tôi sẽ bị uổng phí. Ứớc nguyện đầutiên không phải là vì muốn bảo vệ anh, không cho anh can thiệp hay sao?Bây giờ, điều tôi làm có thể đẩy anh xuống vực sâu.

“ĐườngDiệc Diễm, tôi hy vọng anh hãy hiểu rõ, đừng tưởng rằng vừa rồi tôi hoảng sợ đãcảm thấy gì đó. Chúng ta hiện tại, ba năm trước đây, và cả trước đó đều giốngnhau. Chỉ có yêu và hận!”Tôi trói chặt trái tim, lại một lần nữa ác ngôn vớianh, muốn chọc giận anh.