Cấm Tình

Quyển 2 - Chương 12



Đây làmột nhà hàng mới khai trương, khung cảnh tao nhã, phục vụ hạng nhất, tôi nghĩngười thường mà vào nơi này sợ là không thanh toán nổi hóa đơn. Đường Diệc Diễmvẫn không thay đổi, cái gì cũng phải tốt nhất!

Bồi bàndường như đã quá quen với Đường Diệc Diễm, tôi nghĩ anh ta cũng biết sở thíchđặc biệt này của Đường Diệc Diễm.

Anh tadẫn chúng tôi đến chiếc bàn ở gần cửa sổ. Tôi ngồi xuống, cảnh rất đẹp, bênngoài cảm giác như toàn bộ thành phố đang phủ phục dưới chân chúng tôi. Hẳn lànhà hàng ưa thích của anh, anh luôn thích đứng ở chỗ cao.

Hóa ra,trái tim anh một chút cũng không thay đổi, giống như tôi, tuy bề ngoài che giấunhưng không thể thay đổi được bản chất bên trong.

Quảnhiên không lâu sau, bồi bàn đem tới một bộ bát đũa mới tinh, Đường Diệc Diễmkhẽ gật đầu, tôi nhìn thấy anh ta bí mật thở dài, có lẽ hôm nay được chấp nhậnquá dễ dàng!

Sau đó,anh ta cung kính đưa thực đơn cho chúng tôi.

ĐườngDiệc Diễm đứng lên, nói nhỏ bên tai tôi: “Em quyết định nhé, anh ra ngoài mộtlát!” Dứt lời, anh xoay người rời đi.

Tôi khẽgật đầu, tôi làm chủ? Điểm này dường như có chút thay đổi!

Tôi ngơngác nhìn chăm chú bóng anh rời đi.

“Tiểuthư!”

Tiếnggọi của bồi bàn làm tôi thức tỉnh, xấu hổ khẽ hắng giọng, tùy ý gọi món, rồitrả thực lại cho anh ta. Anh ta nhẹ nhàng cúi người xuống, lúc nhận thực đơncòn kỳ quái liếc tôi một cái, lễ phép gật đầu với tôi, sau đó hơi bối rối rờiđi.

Tôinhếch môi, không quá để ý.

Có lẽlà do tò mò, tò mò về Đường Diệc Diễm, lại càng chú ý đến người phụ nữ đi cùnganh hơn!

“Côthật đúng là âm hồn không tan!” Không lâu sau, tôi rốt cuộc cũng hiểu được tạisao người bồi bàn lại có ánh mắt như vậy.

Tôingẩng đầu, ngạc nhiên chống lại hai đôi mắt, một đôi mắt phẫn hận và một đôimắt u oán.

Mẹ củaĐường Diệc Diễm, còn cả Trương Tuyết Ngưng đều đang ẩn nhẫn nhìn tôi.

“Côquên ước định giữa hai chúng ta rồi hả?” Đường mẫu ngay khí thế bức người bướcnhanh đến trước mặt tôi. Hiển nhiên, gặp lại tôi, bà ta thậm chí còn không giữđược một chút thân thiện như ba năm trước, bởi vì bà ta nhất định đang cho rằngtôi lại đến hủy diệt con trai bà ta.

Biểutình trên mặt khuôn mặt kia giống như coi tôi là vi khuẩn, sợ là tránh cònkhông kịp, vô cùng chán ghét.

TrươngTuyết Ngưng dịu dàng trấn an cảm xúc của bà ta, trên mặt trước sau vẫn không hềxuất hiện quá nhiều cảm xúc, vẫn là khéo như vậy, cho dù hôm nay là theo mẹchồng tương lai đến khởi binh vấn tội!

Thếnào, định ở trước mặt tôi trình diễn tiết mục “mẹ chồng nàng dâu” sao?

Tôicười nhạt, lại càng không muốn thỏa hiệp. Hiện tại, bất luận kẻ nào cũng khôngthể dễ dàng nhìn thấy tôi của quá khứ, quá khứ yếu đuối, nhẫn nhục chịu đựng!

Tôithong dong nhìn bọn họ, bình thản mở miệng dặn bồi bàn: “Mang cho hai vị đâyhai ly nước đá đi!” Tôi nghĩ có người cần phải hạ nhiệt một chút. “À đúng rồi,có vẻ như chúng tôi cần thêm hai xuất nữa. Không ngồi sao? Bác gái!”

Khuônmặt giả bộ bình tĩnh của bà ta hơi hơi run rẩy, trong mắt bỗng hiện lên một tiakhiếp sợ, nhưng lạ nhanh chóng biến thành phẫn nộ, hung hăng trừng mắt nhìntôi. Có lẽ không nghĩ rằng tôi sẽ phản kích, và còn thản nhiên đến nhưvậy.

“Mẹ,trước hết cứ ngồi xuống đi!” Trương Tuyết Ngưng vẫn phản ứng trước, nháymắt ra hiệu cho bồi bàn, anh ta lập tức đem hai cái ghế đến!

Bà taxấu hổ và giận dữ ngồi xuống.

Mẹ? Gọithật đúng là thân thiết, tôi nhớ rõ cô ấy mới đính hôn với Đường Diệc Diễmthôi, khẩn cấp như vậy sao?

TrươngTuyết Ngưng thấy tôi thờ ơ nhếch miệng, ben nhíu mày đầy cảnh cáo!

“DiệpSương Phi, cô không chịu buông tha cho con tôi phải không? Tôi không biết cô cónăng gì mà lọt được vào tập đoàn Giang Nguyên, nhưng cô đừng quá tự cao!” Bà tathậm chí không kịp chờ bồi bàn mang nước đá tới, đã trực tiếp cầm ly nước trênbàn lên, uống một ngụm lớn, trừng tôi, bộ dáng như thể sắp bị tôi bức điên!

Bức! Làchính bà ta đang bức tôi, bức tôi phải đấu với bà ta!

“Bácgái, nếu bác muốn nói chuyện kinh doanh, thì có thể đến trong thời gian cháulàm việc ở văn phòng, nếu bác đơn thuần đối với cháu chỉ là sự tò mò, vậy thậtxin lỗi, đó là chuyện riêng tư cá nhân, cháu có quyền không trả lời!” Tôi đáplại một cách mỉa mai, cũng không thắc mắc tại sao Đường Diệc Diễm còn chưa quaylại, tôi nghĩ họ muốn đến làm loạn, nhất định là đã chuẩn bị ổn thoả!

Lời nóicủa tôi làm cho bà ta biến sắc xanh mét, ngay cả những mỹ phẩm tốt nhất cũngkhông thể che được nét đen tối trên khuôn mặt vào lúc này!

“DiệpSương Phi,cô...” Bà ta tức giận đến phát run.

“Diệptiểu thư, cô nói như vậy rất vô lý!” Trương Tuyết Ngưng xen vào rất đúng lúc,khẩu khí bình tĩnh, nhưng lại khiêu khích nhìn tôi.

Thếnào, đang ngồi yên một chỗ, giờ cũng định tự mình gia nhập “cuộc chiến” sao?

“Mẹ chỉlà quan tâm đến Diệc Diễm mà thôi, nếu giữa chúng ta có hiểu lầm gì, mọi người có thể...” Biểu tình dối trá, quả thực rất hợp sinh tồn ở Đường gia!

“Khôngcó...” Tôi lạnh lùng ngắt lí do thoái thác của cô ấy, chán ghét nhíu mi, biểutình của cô ấy làm tôi nghĩ đến một con người vô cùng độc địa, dối trá vô sỉ!

“Khôngcó hiểu lầm gì hết. Đúng như cô nghĩ, tôi và Đường Diệc Diễm vẫn như cũ, tôichính là đánh từ phía sau, tôi muốn... hắn bị hủy hoại!”

Đâykhông phải là điều bọn họ muốn sao?

Tôi vừadứt lời, dáng vẻ đoan trang của Trương Tuyết Ngưng rốt cuộc cũng bắt đầu sụpđổ, bàn tay nắm chặt lấy cạnh bàn!

Tôi hừlạnh, không nhịn được nữa rồi phải không? Không ngờ tôi sẽ nói như vậy?

Tôi củahiện tại, cũng là do các người một tay tạo nên!

“Côthật vô sỉ!” Bà ta rốt cuộc cũng không thể nào ngồi yên được, vội đứng dậy,nghiến răng nghiến lợi giơ tay phải lên, hung hăng vung về phía mặt tôi!

Tôi taymắt lanh lẹ bắt lấy, siết chặt!

“Xú nhađầu, cô dám...” Bà ta trừng lớn mắt, bất khả tư nghị nhìn tôi, khóe miệng runrẩy, quát to: “Đồ đê tiện này!”

Tôi túmchặt tay bà ta. Đại gia tộc gì gì bất quá cũng chỉ đến thế, giống như bao kẻbại hoại khác thôi, cuối cùng vẫn động thủ!

Lúcnày, chúng tôi đã hoàn toàn thu hút ánh mắt của mọi người trong nhà hàng, nhữngngười thuộc tầng lớp thượng lưu, ăn mặc bảnh bao!

Tôikhông quan tâm, tôi bé nhỏ không đáng kể. Người nên lo lắng hẳn là vị Đường phunhân cao quý này!

“Cônghĩ rằng tôi và cô còn có thể giống như ba năm trước, giảng đạo lý cho kẻ hạlưu như cô sao? Cô không xứng! Cho dù cô có chỗ dựa là tập đoàn Giang Nguyên,tôi vẫn có thể loại bỏ cô!” Bà ta hung tợn phản kích, hận không thể giết chết tôi!

“Vậythì thật là ấm ức cho phu nhân rồi!” Hạ lưu? Hóa ra ba năm trước bà ta đã coitôi như vậy, thật đúng là uất ức cho bà ta, phải thương lượng với kẻ hạlưu như tôi đây!

Quảnhiên là giống nhau, người Đường gia trên dưới đều thích đe dọa người khác!

Buồncười!

“Hóa ramọi người đều biết nhau!” Giọng nói lạnh lẽo đầy trêu tức vang lên phía sauchúng tôi, không có độ ấm, không hề mất bình tĩnh.

Thânmình chúng tôi đồng thời cứng đờ, quay đầu, nhìn Đường Diệc Diễm đang đứngthẳng trước mặt, vẻ mặt nghiền ngẫm, khóe miệng chậm rãi kéo lên. “Nếuvậy, tôi sẽ không cần phải giới thiệu!”

Saulưng anh còn có một người đàn ông, khúm núm nhìn Đường mẫu, thất bại cúi đầu.Xem ra nhiệm vụ của ông ta đã thất bại, không thể giữ chân Đường Diệc Diễm đểhọ có đủ thời gian đối phó với tôi?

Đườngmẫu nắm chặt tay, e dè lui lại vài bước, trong mắt có một chút khủng hoảng.“Diệc... Diệc Diễm, mẹ chỉ là...”

“Ngồiđi!” Đường Diệc Diễm chậm rãi lắc đầu, ngăn cản lời giải thích của bà ta, điđến bên người tôi. “Nếu đã đến đây, vậy cùng nhau ăn cơm đi!”

Nóixong, anh thản nhiên ngồi xuống, ngoắc tay với bồi bàn. “Mang đồ ăn đi!”

Cái gì?

Tất cảchúng tôi đều kinh ngạc nhìn anh, anh biết mình đang làm cái gì không? Biếthiện tại là tình trạng gì sao?

Anh muốnchúng tôi cùng nhau dùng cơm?

Muốngiới thiệu thế nào chứ?

“Đây làmẹ anh, đây vị hôn thê của anh, còn đây là người yêu của con!”

Thậtnực cười! Cũng chỉ có hắn mới làm ra được!

“Ngồiđi!” Thấy tôi ngây dại ra, Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng kéo tôi ngồi xuống, đầungón tay cố ý xẹt qua đầu vai của tôi, nhìn tôi cười, làm cho người ta phảidựng tóc gáy.

Phíađối diện, Trương Tuyết Ngưng có chút không nhịn được, Đường mẫu lại xấu hổ giậndữ không chịu nổi.

Nhưnghọ vẫn ngồi xuống, quay lại nhìn Đường Diệc Diễm và tôi!

Mộtgiây trước chúng tôi còn căng thẳng, mà bây giờ lại thân thiện cùng nhaudùng cơm?

Tôinghĩ những người đang tò mò xung quanh cũng bị choáng váng! Nhưng không ai dámnhiều lời, đại danh Đường thị như sấm bên tai.

Trongbữa ăn , Đường mẫu liên tục gọi bồi bàn mang hết ly nước này đến ly nước kháclên, trước sau vẫn hung hăng trừng mắt nhìn tôi, biểu tình không cam lòng.Trương Tuyết Ngưng yên lặng ngồi cạnh bà ta, tay tao nhã cắt bít tết, nhưng vẫncó một chút run rẩy.

Đường DiệcDiễm ngồi cạnh tôi, bắt đầu lắc lắc rượu vang đỏ trong ly, chất lỏng sẫm màubên trong khẽ vòng vòng, va vào thành ly, hương vị êm dịu lan tỏa trong khôngkhí.

Anh nhưvậy khiến người ta cảm thấy quá áp bách, làm cho người ta hít thở không thông!

Giốnghệt Đường Diệc Diễm của năm đó, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người kháccảm thấy ngạt thở!

“Saothế, không hợp khẩu vị à?” Đường Diệc Diễm buông chén rượu, nhìn tôi hầu nhưkhông động đến dao nĩa, ánh mắt chợt lóe ra.

Tôi runrẩy nắm dao nĩa, nhâm nhi một chút thức ăn, không nói gì.

ĐườngDiệc Diễm cầm lấy dao nĩa trong tay tôi, cẩn thận cắt tảng thịt bò trong đĩacủa tôi thành từng miếng nhỏ, sau đó mỉm cười. “Ăn nhiều mộtchút, em gầy anh sẽ đau lòng!”

“Haylà, em không muốn ăn?”

Thânmình tôi chấn động, trừng lớn mắt nhìn anh. Anh cố ý!

TrươngTuyết Ngưng đang nắm dao nĩa khẽ run lên, dĩa va xuống mặt bàn, phát ra thanhâm thanh thúy.

“Ba!”Có người không nhịn được nữa. Đường mẫu nặng nề hạ ly nước xuống. “Diệc Diễm,con đàn bà này...”

“Mẹ…”Đường Diệc Diễm chậm rãi buông dao nĩa, tao nhã cầm khăn ăn lau miệng, sau đónhẹ nhàng đặt bên cạnh.

Cực kìnhẹ nhàng, nhưng lại khiến thân mình Đường mẫu cứng lại.

“Mẹ,không phải ông vẫn thường nói, lúc dùng cơm tốt nhất không nên thảo luận bất cứchuyện gì hay sao?” Nói xong, anh ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía người mẹcủa mình.

Đườngmẫu bỗng trợn to mắt, khóe miệng rúm ró, run run cầm lấy ly nước vừa hạ xuống,nước nhẹ nhàng tràn ra vài giọt, Đường mẫu ngẩng đầu uống cạn, không nhiều lờinữa.

CònTrương Tuyết Ngưng lập tức cúi đầu thấp hơn.

Tôikhiếp sợ nhìn, đây mới là Đường Diệc Diễm, Đường Diệc Diễm chân chính, ngay cảmẹ anh cũng phải sợ chính anh!

Cho tớibây giờ, vì Đường Diệc Diễm quá quyến luyến tôi, ngoài tình yêu điên cuồng kia,anh chưa từng bày ra bộ mặt như vậy bao giờ, mà hôm nay, tôi rốt cuộc cũng hiểuđược bộ dáng thực sự của anh!

Ngoàitôi ra, đối với mỗi một người chọc giận mình, anh đều không chút lưu tình,bao gồm cả mẹ anh!

Một hồidùng bữa đầy áp lực, ngoài Đường Diệc Diễm, tôi nghĩ mỗi người ở đây đều căngthẳng thần kinh, không dám manh động!

Sợ...chọc giận ác ma này!

NgườiĐường gia quả thực quá đáng sợ!

Con rểngoại tình, cậu hãm hại cháu, mẹ sợ con, còn cả Đường Triết Lý tâm ngoan thủ lạt.Tôi nghĩ, nếu nói có điều gì đó cố kỵ, có lẽ cũng chỉ có Đường Triết Lý là còncó thể kiềm chế Đường Diệc Diễm một chút!