Cấm Tình

Quyển 1 - Chương 31



Sau khinghe xong câu nói cuối cùng của tôi, ông ta tức giận bỏ đi. Chú Lý trước khirời khỏi còn lo lắng liếc tôi một cái.

Tôi tấtnhiên không hề đem những lời uy hiếp đó để vào mắt, Đường Diệc Diễm đã sớm chotôi được chứng kiên sự lợi hại của gia đình hắn, có thể dùng bất cứ thủ đoạntồi tệ nào, tôi thật không nghĩ ra được chiêu mới mẻ nào nữa.

Di độngbỗng nhiên vang lên, là Việt Phong!

“Sao emlại tắt máy vậy?” Giọng nói đầy vẻ vội vàng của Việt Phong vang lên ở đầu dâybên kia.

“Máy emhết pin!” Thực ra là do Đường Diệc Diễm tắt cả nguồn điện thoại của tôi, chỉ cólúc hắn đi rồi, tôi mới dám khởi động máy.

“Hắn...có làm khó em không?”

“...Không,Việt Phong, anh thế nào, ổn chứ? Có người đến làm phiền anh sao?”

“Khôngđâu, em yên tâm... Tiểu Diệp, tất cả sắp kết thúc rồi, rất nhanh thôi…” Ngữ khícủa Việt Phong khiến tôi cảm thấy bất an.

Rốtcuộc, Việt Phong đã gạt tôi chuyện gì?

“ViệtPhong…” Tôi rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại phát hiện chính bản thân mìnhbỗng nhiên rất sợ hãi, sợ hãi biết chuyện, sợ hãi biết ẩn tình gì đó của ViệtPhong. Cho nên tôi trốn tránh tìm ra chân tướng!

Lúcnày, dạ dày lại bắt đầu chao đảo.

“Nôn…”Cảm giác dạ dày co thắt đau đớn lúc trước dường như đã trở lại, tôi vội vànglấy tay che miệng.

“TiểuDiệp, em sao vậy?”

“Không...Không.. Việt Phong, em sẽ gọi điện thoại cho anh sau!” Vừa dứt lời, tôi vộivàng dập máy, chạy nhanh tới toilet, ghé vào bồn. Sau khi nôn được một ít, dạdày mới bắt đầu dịu đi tí chút, nhưng thân thể đã mềm nhũn.

Tôi dựavào vách tường ngồi xuống, thở phì phò.

Mệt mỏiquá, thân thể mệt mỏi, trái tim cũng héo tàn!

Nhìntôi đầy miệng thức ăn, Đường Diệc Diễm ngồi ở phía đối diện dường như có chútkinh ngạc nhìn tôi: “Hình như dạo này em rất thèm ăn?” Nói xong, hắn còn thuậntay gắp cho tôi một miếng thịt.

Tôi vuivẻ nhận, đưa vào miệng.

Gần đâytôi ăn khá nhiều, dù sao cũng phải ăn no thì mới có sức chiến đấu chứ. Suốt mấyngày không thấy Đường Diệc Diễm, hôm nay hắn trở về lại đột nhiên nói, hắn muốnở nhà ăn cơm, còn muốn tôi tự tay nấu.

Tôi tuyrằng không phải sinh ra đã là con nhà đại gia như hắn, nhưng từ nhỏ đến lớn đềuđược mẹ bảo bọc, bởi vậy tôi cũng xem như là mười ngón tay còn chưa phải chạmvào nước. Nhưng may mắn là tôi cũng biết nấu một vài món tủ.

Chonên, sau một lúc hì hụi chuẩn bị, trên bàn cũng đầy ắp các món đậu, đậu phụluộc, đậu phụ hấp, canh đậu phụ, đậu phụ rán...

ĐườngDiệc Diễm bất đắc dĩ nhìn tôi, cầm lấy điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài.

Tôinghĩ hắn sẽ không cảm kích, kết quả lại là tôi ăn đồ ăn ngoài, còn hắn ngonlành chén đầy một bàn đậu phụ?

Ngẫmlại, đây vẫn là lần đầu tiên tôi xuống bếp.

“Ngàymai em về thăm nhà một chuyến đi, học kỳ cũng đã kết thúc rồi, không còn môn gìnữa đúng không?” Đường Diệc Diễm gắp một miếng đậu phụ rán, sau đó liếc nhìntôi một cái, tùy ý nói.

Hả? Hắnvừa mới nói là cho phép tôi về nhà sao? Tay tôi đang đặt bên miệng cũng quên cả buông xuống, cứngơ ngác nhìn hắn.

“Nhìnanh như thế, là bỗng nhiên nhận ra anh rất đẹp trai sao?” Tôi lần đầu tiên pháthiện, hoá ra hắn cũng biết nói đùa, đừng mở mắt, tôi không muốn bị hắn nhìnthấu sự kinh hoảng trong mắt tôi.

“Anhnói là cho em về nhà một chuyến?” Tôi còn chưa xác định rõ ràng, nhìn hắn đầymong chờ.

“Ừ, mộttháng, nhiều nhất là một tháng!” Cuối cùng, hắn cam đoan nói.

Tôibỗng chốc trợn to mắt, không thể nào, hắn thật sự cho tôi về nhà!

“Mỗingày đều phải gọi điện thoại cho anh…” Nhìn biểu tình hưng phấn của tôi, hìnhnhư hắn rất khó chịu, mất tự nhiên bổ sung thêm một câu.

“Được!”Tôi rành rọt nói, chỉ cần có thể trở về, chuyện này có xá gì đâu?

“Anh...có chuyện gì à?” Tôi có nên nói cho hắn biết việc ông nội hắn đã tới đây không?

“Emđang quan tâm đến anh đấy à?” Đường Diệc Diễm buông đũa, nhìn tôi một cách rấtchăm chú.

“Chỉ làtò mò thôi!” Tôi cố ý lạnh lùng nhắm mắt lại, trong lòng cũng thấy kỳ quái tạisao lại đi hỏi hắn như vậy. Đưa một miếng thịt vào miệng, nhưng tôi lại cảmthấy quá nhạt nhẽo!

Tiếptheo chính là im lặng, chúng tôi đều ăn cơm của mình, cũng không tiếp tục nóichuyện nữa. Chỉ là, Đường Diệc Diễm ngẫu nhiên toát ra một tia lo âu lại khiếncho lòng tôi phiền loạn. Gần đây làm sao vậy, cứ cảm thấy như có chuyện gì đósắp xảy ra, trong lòng cứ bất an! Đường Diệc Diễm nói muốn đưa tôi trở về, tôicự tuyệt thế nào cũng không được. Ngày hôm sau, đang lúc chuẩn bị xuất phát,hắn bỗng nhiên nhận được điện thoại, dặn tôi ở lại Thanh Viên, nói là ngày maisẽ đưa tôi về, còn nhắc đi nhắc lại là tôi không được tùy tiện ra ngoài.

Tôi vẫncảm thấy thần sắc của hắn rất quái dị. Hắn vừa mới đi được một lát thì tôi nhậnđược điện thoại của Việt Phong, anh ấy nói muốn gặp tôi. Nghĩ đến lời cảnh cáocủa Đường Diệc Diễm, tôi do dự một lúc, nhưng rồi vẫn quyết định đi tới chỗhẹn.

“ViệtPhong…” Việt Phong đã chờ tôi ở quảng trường công viên.

“TiểuDiệp!” Tôi vừa tới gần, Việt Phong bèn gắt gao ôm chặt tôi, vô cùng thân thiếthôn lên trán, lên môi tôi.

“ViệtPhong!” Tôi có chút thẹn thùng đẩy anh ra, nơi này còn có bao nhiêu người.

“Sợ cáigì…” Việt Phong buồn cười, lại đặt lên môi tôi một nụ hôn, kéo tôi ngồi xuốngghế đá.

“ViệtPhong, gần đây anh đang bận gì sao?” Tôi bất an nhìn anh, nói ra sự nghi ngờtrong lòng. Ngày đó anh bỗng nhiên xuất hiện ở yến hội, tôi đã cảm thấy toàn bộthế giới dường như bất ngờ rối loạn.

“TiểuDiệp, em chỉ cần tin tưởng chúng ta nhất định có thể cùng nhau ở một chỗ thìtốt rồi!” Việt Phong biến đổi thần sắc, ánh mắt rời đi, trốn tránh cái nhìnchăm chú của tôi. Tôi nhíu mày.

Hìnhnhư anh muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, tôi còn có thể tin tưởng anh sao?

“TiểuDiệp…” Việt Phong dịu dàng xoa môi tôi, ánh mắt khẽ lóe lên: “Thực sự... vì em,anh có thể không cần bất cứ thứ gì, anh chỉ muốn cùng em một chỗ, bất luận thếnào, em cũng phải tin tưởng anh là thật lòng yêu em, được không?”

Dứtlời, ngón tay của anh nhẹ nhàng sát qua khóe miệng tôi, nhẹ nhàng hôn tôi, trằntrọc.

Tôinhắm mắt lại. Không cần phải nghĩ nữa, tôi yêu Việt Phong, tôi nên tin tưởnganh ấy, cho dù trong lòng có hoang mang thế nào đi nữa, tôi cũng nên tin tưởnganh ấy.

“TiểuDiệp, chúng ta từ từ suy nghĩ, sau này chúng ta sẽ đế nơi nào định cư đượckhông?” Việt Phong chuyển đề tài, thoải mái ôm ấp, vỗ về tôi: “Còn nữa, sau nàychúng ta có con, sẽ đặt tên cho đứa bé là Trần Ái Diệp được không?”

“Anh...”tôi rất ngạc nhiên, sao anh ấy bỗng nhiên lại nghĩ xa xôi như vậy. Nhưng tôivẫn bĩu môi cổ động: “Ái Diệp, tên xấu quá, về sau đứa nhỏ nhất định sẽ oánchúng ta, nói chúng ta không có trách nhiệm, đặt tên lung tung!” Tôi chu miệng,ở trong lòng anh cười đến ngọt ngào.

“Vậythì đặt tên là gì đây?”

“Emđang nghĩ mà... Hay là...”

Giónhẹ nhàng thổi trên người chúng tôi. Hai người gắt gao dựa sát vào nhau, khátkhao tương lai, một tương lai của riêng chúng tôi! Việt Phong, nếu như tất cảđều trở thành sự thật giống như những gì đã nói thì thật tốt biết bao!