Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ

Chương 67



Uý Lam lang thang qua nhiều con đường, chưa nghĩ ra rốt cục phải đi về đâu. Bên kia, TằngTrạm đang chạy ra ngoài tìm, các cảnh sát cũng toả ra khắp nơi lùng sục. Quả thật khéo sắp đặt, ai cũng tìm không thấy Uý Lam, vậy mà Tằng Trạmthuê xe chở đi mấy con đường liền nhìn thấy.

Uý Lam một mìnhngồi trong ngõ hẻm, vẻ mặt tràn đầy ưu thương, Tằng Trạm bảo tài xế dừng lại, bước xuống xe đứng cách cô bé không xa. Anh bắt đầu nhớ cô bé UýLam ngây thơ vô tư khi còn ở trong thôn, lúc đó cô đáng yêu biết baonhiêu, cô biến thành bây giờ lỗi cũng do anh, nhưng nhìn đến gói quần áo bên cạnh, anh lại khó chịu, cô dựa vào cái gì lại dám bỏ đi? Cô đã làngười của anh còn muốn đi đâu kia chứ?

Thân hình cao lớn của Tằng Trạm đi tới, Uý Lam kinh ngạc nhìn đôi giày trước mặt, cả người run run ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tằng Trạm, sợ hãi cùng uất ức phút chốc như vỡ oà. Ngày hôm qua bị chú làm lâu như vậy, đến giờ giữa hai chân cô vẫncòn đau đó, Uý Lam đứng dậy, không nói tiếng nào, co giò bỏ chạy.

Tằng Trạm nhìn cô, âm thầm thở dài, đến nước này còn cố giãy giụa, chạythoát sao? Anh giơ tay túm lấy cổ áo Uý Lam, không nói chuyện, cũngkhông cho cô cơ hội lên tiếng, ôm lấy eo nhỏ vác lên vai, khiêng lên xe. Uý Lam khóc suốt, đáy lòng anh cũng phiền muộn theo, lớn giọng nói.

” Nín ngay “

Về đến nhà, Uý Lam cũng không dám khóc nữa, Tằng Trạm để cô ngồi lên ghếsô pha, lại đưa cho cô một đống đồ ăn vặt, cứ như việc cô bỏ trốn chưatừng xảy ra, anh nhẹ giọng hỏi han.

” Đói bụngchưa?”

UýLam gật đầu, cầm lấy gói lớn gói nhỏ bắt đầu ăn. Tâm tình của Tằng Trạmcũng thả lỏng, may mà Uý Lam khá ngốc, trước kia anh chỉ dắt cô đi quamột hai con phố, nên cô cũng không dám chạy đi xa, cả buổi trời vòng tới vòng lui chỉ quanh quẩn chỗ này, không mệt mới lạ. Đợi Uý Lam ăn uốngno đủ, Tằng Trạm yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại nhịnkhông được hôn thêm mấy cái, hỏi.

” Hôm nay em định đi đâu?”

Uý Lam nắm cổ tay Tằng Trạm, ngăn cản tay anh xoa xoa lưng mình, thành thật trả lời “ Tôi muốn về nhà “

” Đây chính là nhà của em “ Tằng Trạm nhẹ nhàng nói lại.

Uý Lam mím môi, nhỏ giọng nói “ Tôi muốn trở về thôn “

” Trở về thôn làm gì?” Tằng Trạm nở nụ cười, cúi đầu cắn lên đôi môi đỏmọng mê người, dùng lực vừa đủ, khiến đôi môi đỏ mọng càng thêm kiềudiễm ướt át.

” Chú đã nói cho tôi đi học, sau đó...” Giọng Uý Lam nhỏ dần mấy chữ 'chú lừa tôi, còn bắt ép' cô chỉ dám lẩm bẩm trong miệng.

Tằng Trạm cam đoan “ Ngày mai tôi sẽ mời người đến dạy em “

Uý Lam nắm chặt góc áo, tức tối “ Tôi không tin chú “

Tằng Trạm buông Uý Lam ra, lửa giận cùng buồn bực tích tụ trong lòng theo đó phát tiết, anh giơ tay nắm lấy cằm cô, trừng mắt nói “ Em đã là ngườicủa tôi, tôi muốn em ở đâu thì em phải ở đó!”

Giọng điệu lớntiếng ra lệnh càng làm Uý Lam cực kỳ chán ghét, cô thích chú lúc còn ởnhà cô, tuy rằng ít nói, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đối với cô rất tốt,không giống như bây giờ, liên tục ép buộc, Uý Lam lớn tiếng cãi lại

” Tôi không phải là người của chú, tôi ghê tởm chú “

Lời nói oán trách mười phần, không khỏi khiến anh sững sờ. Tằng Trạm bỗngbuông cằm cô ra, chậm rãi quay đầu, thấp giọng nói “ Tôi biết lỗi rồi,về sau sẽ không dữ tợn với em nữa “

Uý Lam trợn mắt, lắp bắp “ Chú...chú...” Thay đổi sao lại nhanh như vậy?

Tằng Trạm ôm eo Uý Lam, nhấc cô đặt lên đùi mình, bầy ra bộ mặt vô cùng đáng thương “ Tôi đã đem bản thân giao cho em, nếu em bỏ đi, vậy tôi phảilàm sao đây? “

Uý Lam hoảng sợ, tình hình có vẻ nghiêm trọng, cái gì gọi là đem bản thân giao cho cô? Uý Lam lắc đầu, vung tay biện hộ “Tôi ghét chú, chú lúc nào cũng nói bậy, chú không có đem bản thân giaocho tôi “

Đáy lòng Tằng Trạm vui vẻ, đưa tay bắt lấy cổ tay cô,dịu dàng dụ dỗ “ Tôi đem thân thể cho em nhìn, để em liếm còn dùng qua,nếu em không nhận về sau tôi làm sao sống tiếp”

Người đàn ông kiên cường, lại dùng giọng điệu nhu nhược, khuôn mặt uỷ khuất đưa ra lời biện hộ ngây thơ buồn cười.