Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Chương 1



Lâm Tiểu Niên buồn bã nghĩ, thì ra anhHoài Ninh, người đã từng đưa cô đi khắp nơi, người hết lần này đến lần khácgiúp cô giải những đề Số học phức tạp, người mà cô có thể thoải mái làm nũng,người cho cô kẹo để dỗ cô nín khóc, người đã từng nói sẽ cùng cô đi qua mùađông ở Bắc Kinh bây giờ đã trưởng thành rồi. Kiều Hoài Ninh bây giờ đã khôngcòn là anh Hoài Ninh của riêng mình cô nữa rồi…

LâmTiểu Niên ngồi trong phòng tự học, lấy bút chì viết đầy một trang giấy cái tên“Kiều Hoài Ninh”.

Cô khẽchau mày, chống cằm, ngây người ra trước trang giấy đã viết đầy cái tên ấy. Cônghĩ mãi không thông, tại sao Kiều Hoài Ninh không giống anh trai Hoài Ninhngày xưa của cô? Lẽ nào giống như một số người đã nói, khi thanh mai trúc mãdần lớn lên thì thế giới giữa hai người cũng ngày càng xa cách, không có cáchnào quay lại như xưa được nữa?

Mỗi khinghĩ tới Kiều Hoài Ninh, Lâm Tiểu Niên đều thích thú nở một nụ cười, nhớ giọngnói ấm áp của anh.

“NiênNiên… Niên Niên…”

Cô bắtchước dáng điệu của Kiều Hoài Ninh, thì thầm với chính mình. Dường như anhđang đứng trước mặt cô, mỉm cười với cô, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai.Nghĩ thế, cô cũng khẽ mỉm cười. Khi Lâm Tiểu Niên cười, hai hàng lông mi dày vàdài phủ lên đôi mắt trong sáng, đen láy, đôi môi hồng hơi cong lên, trên máthấp thoáng hai lúm đồng tiền.

“KiềuHoài Ninh, em đến rồi!” Cuối cùng, cô cũng rất thoải mái nói ra một tràng:“Kiều Hoài Ninh, em đến Bắc Kinh rồi!”.

LâmTiểu Niên một thân một mình lặn lội từ quê đến thành phố xa lạ này theo học vìcô muốn được gặp Kiều Hoài Ninh. Lần đầu tiên đặt chân lên thành phố, mang theobao nhiêu hành lý, túi lớn túi bé, nhưng Kiều Hoài Ninh không đến đón cô.

Nhớ lạikhi đăng ký nguyện vọng học, trái tim Lâm Tiểu Niên vẫn đập rộn ràng. Anh HoàiNinh học ở trường đại học Bắc Kinh, nếu xét về thành tích học tập, cô còn lâumới có thể thi đỗ. Nếu vào trường đại học Chiết Giang, một trường gần đại họcBắc Kinh nhất thì có thể cô còn có cơ hội. Nhưng liệu cổng trường đại học cóquá cao so với tầm tay cô không? Cô có thể bước chân vào đó không? Xét chocùng, đại học Chiết Giang chỉ tuyển bốn sinh viên có hộ khẩu quê cô mà thôi. Vớithành tích đứng trong top 10 của tỉnh, Lâm Tiểu Niên đành liều một phen. Dĩnhiên, khi điền nguyện vọng 2, nguyện vọng 3, cô cũng để cho mình một con đườnglùi. Nếu không đỗ đại học Chiết Giang, vẫn còn có đại học Liêu Ninh và đại họcCông nghiệp Cáp Nhĩ Tân. Dù thế nào chăng nữa, Lâm Tiểu Niên nhất định phải đếnBắc Kinh.

Vì ở đócó Kiều Hoài Ninh!

Lúc sắplên đường, Lâm Tiểu Niên đã gọi điện thông báo cho Kiều Hoài Ninh biết chuyếnxe và thời gian đến. Anh cũng hứa sẽ cố gắng đến đón cô. Vì vậy, Lâm Tiểu Niênsống chết nhất định không cho bố mẹ đưa đi. Cô mơ màng, sau khi từ cổng bến xera, cô sẽ mang theo một nụ cười tặng cho anh, sau đó anh sẽ đưa cô tới trườngnhập học.

Thếnhưng Lâm Tiểu Niên ngồi đợi gần một tiếng đồng hồ mà anh vẫn chưa tới.

Cô lẩmbẩm: “Anh Hoài Ninh không thế, có lẽ anh ấy thật sự rất bận!”.

Sau khiđến đại học Chiết Giang, việc đầu tiên của Lâm Tiểu Niên là mua thẻ điện thoạigọi cho Kiều Hoài Ninh. Cô cầm chiếc ống nghe thô kệch của bốt điện thoại côngcộng, lòng bàn tay đã hơi ướt mồ hôi. Bắc Kinh tháng chín vẫn khô nóng càngkhiến cho cô nóng lòng hơn. Điện thoại kêu lên mấy hồi sau đó mới kết nối được.Đầu máy bên Kiều Hoài Ninh rất ồn ào. Anh nhấc máy nói lớn: “Ai đó? A lô! Hãynói đi!”.

LâmTiểu Niên cười ngốc nghếch nói: “Em là… Tiểu Niên.”

Cuốicùng Kiều Hoài Ninh cũng đã nghe rõ tiếng của cô: “Ồ, Niên Niên, hôm nay em lênlàm thủ tục nhập học phải không?”.

LâmTiểu Niên nén cười, hít một hơi dài nói: “Mọi thủ tục em đều làm xong rồi.”

Tiếngồn ào bên phía Kiều Hoài Ninh cuối cùng cũng nhỏ đi một chút: “Xin lỗi em, hômnay anh có việc bận, không thể đi đón em được.”

LâmTiểu Niên cầm ống nghe một cách vô thức, ấp úng nói: “Không sao đâu anh ạ, hộisinh viên trường đại học Chiết Giang đã cử người ra bến xe đón em rồi.”

Ba ngàysau khi Lâm Tiểu Niên đến đại học Chiết Giang, Kiều Hoài Linh mới xuất hiện.Lâm Tiểu Niên rất phấn chấn, kéo anh đi dạo khắp nơi trong vườn trường đại họcChiết Giang, vừa đi dạo vừa hỏi: “Anh Hoài Ninh, em muốn mua một chiếc xe đạpcũ. Sau này em đến trường tìm anh sẽ thuận tiện hơn. Không biết anh có hoannghênh em không?”.

KiềuHoài Ninh học tại trường đại học Bắc Kinh, cách trường Chiết Giang khoảng ba,bốn cây số.

“Đượcchứ, đương nhiên anh sẽ hoan nghênh chứ. Vậy anh sẽ giúp em mua xe đạp cũ nhé!”

LâmTiểu Niên duyên dáng gật đầu và nói them yêu cầu: “Anh nhất định phải giúp emmua loại xe đạp có thể chở được người khác ở đằng sau đấy!”.

“Tạisao?” Kiều Hoài Ninh thuận miệng hỏi.

“Nhưvậy, mới có người có thể chở em đi dạo quanh Bắc Kinh chứ.” Lâm Tiểu Niên cườingây thơ, trong long tràn đầy ước vọng về tương lai.

Nhìn côcười, Kiều Hoài Ninh thất thần, nhưng ngay lập tức anh trở lại với vẻ mặt lịchsự nhã nhặn: “Được!”.

Đúng làKiều Hoài Ninh đã thực hiện lời hứa của mình, giúp Lâm Tiểu Niên mua một chiếcxe đạp cũ. Anh tự mình đạp xe tới đưa cho Lâm Tiểu Niên. Chiếc xe có giong màuhồng, giỏ màu xanh xám, dường như tất cả đều mới. Phía sau xe quả nhiên có thểchở người ngồi, chỉ có điều ngồi sau xe là một cô gái mà Lâm Tiểu Niên không hềquen biết.

“Đây làÂu Dương Phi, bạn học của anh. Cô ấy tới đại học Chiết Giang để tiện mua mấycuốn sách tham khảo.” Kiều Hoài Ninh tươi cười giới thiệu với Lâm Tiểu Niên.

LâmTiểu Niên lúc này không còn phấn chấn nữa, giọng không vui: “Chào chị ÂuDương.”

Đến bữatối, Kiều Hoài Ninh mời cơm. Địa điểm được chọn là nhà hàng cao cấp duy nhấtgần cổng trường đại học Chiết Giang.

May màbàn ăn là bàn tròn, nếu là bàn vuông, Lâm Tiểu Niên không biết nên ngồi cùngphía với ai.

ÂuDương Phi rất dễ gần, luôn muốn ngồi gần Lâm Tiểu Niên. Lâm Tiểu Niên đáp lạimột cách gượng gạo, suốt bữa ăn, cô ngồi ăn rất lặng lẽ.

KiềuHoài Ninh chốc chốc lại gắp thức ăn cho Âu Dương Phi và cũng không quên quantâm hỏi han Tiểu Niên: “Niên Niên đến đây mấy hôm nay rồi, em đã quen ăn đồ ănBắc Kinh chưa?”.

“Có mộtsố thứ quen rồi sẽ ổn thôi.” Lâm Tiểu Niên vừa uống bia hoa quả mát lạnh vừaquan sát Âu Dương Phi đang ngồi bên cạnh. Cô không phân biệt nổi rốt cuộc giữaKiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi có quan hệ gì. Lâm Tiểu Niên nghĩ, nếu họ làngười yêu, có vẻ chưa đủ thân mật, còn nếu họ chỉ là bạn học bình thường thìđáng để người khác phải suy nghĩ.

Đươngnhiên cô không thể hỏi trực tiếp mà chỉ có thể thầm cầu nguyện. Cầu cho anhHoài Ninh dù thế nào cũng không yêu Âu Dương Phi.

Ngàysinh nhật của Kiều Hoài Ninh sắp tới. Món quà sinh nhật Lâm Tiểu Niên chuẩn bịcho anh là một chiếc khăn quàng cổ ấm áp, do tự tay cô đan. Cô vuốt ve nhữngsợi len mềm mại, hùng hồn tuyên bố: “Đây sẽ là món quà độc nhất vô nhị mìnhtặng cho anh Hoài Ninh!”.

Nhưngđến ngày sinh nhật, khi Lâm Tiểu Niên đang ngập tràn niềm vui mang bánh sinhnhật tới phòng hát Phương Chinh, nơi đã hẹn trước để gặp Kiều Hoài Ninh thì cômới biết, hóa ra anh không chỉ mời một mình cô.

Trongphòng KTV, mọi người đã có mặt đầy đủ, tất cả đều xa lạ, khiến cho Lâm TiểuNiên hoa hết cả mắt. Cuối cùng, ánh mắt cô tập trung vào người ở gần Kiều HoàiNinh nhất, Âu Dương Phi. Cô cất giọng buồn buồn: “Chào chị Âu Dương!”.

“TiểuNiên sao vậy? Có điều gì không vui à?” Kiều Hoài Ninh phát hiện thấy tâm trạngLâm Tiểu Niên không tốt, liền cười hỏi.

Thấyanh hỏi như vậy, Lâm Tiểu Niên bật cười, đơn thuần cô vì sinh nhật anh nên cảmthấy vui vẻ.

Bởi vìtrước kia, khi đến sinh nhật cô, anh cũng vui vẻ như vậy. Lần ấy, anh mua tặngcô một món đồ chơi bằng bông mà cô thích từ lâu, xoa đầu cô và nói: “Ngày 23tháng Chạp chính là sinh nhật của Tiểu Niên tiếng tăm lừng lẫy.”

Cô cãilại: “Là Niên Niên chứ!”.

Anhcười, cũng không chú ý lắm: “Ừ, thì là NiênNiên, Niên Niên lớn hơn Tiểu Niên!”.

Cô nhớlúc anh gọi cô là Niên Niên, âm cuối kéo dài ra giống như một nốt nhạc vangvọng.

Anhtừng nói: “Niên Niên, em đến Bắc Kinh đi, đến Bắc Kinh anh sẽ tổ chức sinh nhậtcho em, tổ chức sinh nhật vào mùa đông Bắc Kinh.”

Niềmmong ước của Lâm Tiểu Niên chính là đượctổ chức sinh nhật tại Bắc Kinh cùng Kiều Hoài Ninh lúc này đã tan như bọt nước.Cô chợt nhận ra, anh không còn là người duy nhất của một mình cô nữa.

KiềuHoài Ninh đứng trước mặt Lâm Tiểu Niên, ôm Âu Dương Phi thành thật tuyên bố:“Niên Niên, đây là bạn gái của anh, Âu Dương Phi! Xin lỗi đã không nói với emsớm hơn.”

“Khôngsao, bây giờ nói cũng chưa muộn mà.” Cô mỉm cười mà lòng đau như cắt, nhưng dùsao đi chăng nữa, tình yêu mà cô dành cho anh vẫn không hề thay đổi.

Trongphòng, mọi người uống rượu, ăn bánh ngọt nhưng đó không phải là chiếc bánh LâmTiểu Niên đã phải đạp xe đến quán Vị Đa Mỹ cách trường đại học Chiết Giang hơnsáu, bảy cây số đặt làm.

LâmTiểu Niên vốn không thích ăn bơ ngọt, nhưng tối hôm đó cô ăn hai miếng to, đangmuốn ăn miếng thứ ba thì Kiều Hoài Ninh ngăn lại: “Niên Niên, con gái buổi tốinên ăn ít đồ ngọt thôi, nếu không sẽ phát phì ra đấy!”.

LâmTiểu Niên đặt chiếc dĩa trong tay xuống, tự rót cho mình một cốc rượu vang, hátcùng những sinh viên chưa quen của đại học Bắc Kinh.

Cácsinh viên đại học Bắc Kinh đều hiếu kỳ, vây quanh cô hỏi: “Em có phải là em gáihàng xóm của Kiều Hoài Ninh không?”.

LâmTiểu Niên khẽ cười, tiếp tục hát cùng mọi người, trong như búp bê, vô cùng đángyêu.

Ngoảnhđầu lại, Lâm Tiểu Niên thấy Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi đang nhìn mình.

Cô nhìnhọ, sau đó quay lại cười hì hì, vừa nghe hát, vừa uống rượu.

ÂuDương Phi chọn cho Kiều Hoài Ninh một bài hát sinh nhật, trước khi hát còn nóimột câu đầy ẩn ý: “Hôm nay rất cảm ơn mọi người đã tới góp vui, hy vọng học kỳsau mọi người vẫn ủng hộ Kiều Hoài Ninh trong công việc ở hội sinh viên”. Cuộcvận động phiếu bầu này rất thiết thực.

LâmTiểu Niên nhìn Kiều Hoài Ninh bằng đôi mắt có hơi men, cô chỉ trộm ngước nhìnnhưng bị Kiều Hoài Ninh trông thấy.

KiềuHoài Ninh lấy ra mấy lon nước ngọt từ trong góc phòng đưa cho Lâm Tiểu Niên:“Tiểu nha đầu, uống ít thôi!”.

Thì ratrong mắt Kiều Hoài Ninh, Lâm Tiểu Niên chỉ là một tiểu nha đầu.

LâmTiểu Niên không nói gì, mở chai nước uống mấy ngụm.

Cô dámkhẳng định bài hát “Trong mắt anh chỉ có em” Kiều Hoài Ninh hát dành tặng choÂu Dương Phi, bởi khi hát, giọng của anh trầm ấm, đầy mê hoặc, ánh mắt khônglúc nào rời khỏi Âu Dương Phi.

LâmTiểu Niên hết nhìn Kiều Hoài Ninh rồi quay sang nhìn Âu Dương Phi, uống cạn mộthơi. Vị mát lạnh của lon nước khiến cô cảm thấy toàn thân như bị bao phủ mộtlớp băng.

Khôngkhí trong phòng càng lúc càng náo nhiệt, có người dẫn đầu hò reo tán thưởng bàihát của Kiều Hoài Ninh, thế là mọi người hòa vào thành một đoàn náo nhiệt.

LâmTiểu Niên dựa vào ghế sofa, chăm chú quan sát mọi người. Cô cảm thấy dường nhưở đây mình là người thừa. Cô thấy hơi khó thở liền đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Lâm TiểuNiên buồn bã nghĩ, thì ra anh Hoài Ninh, người đã từng đưa cô đi khắp nơi,người hết lần này đến lần khác giúp cô giải những đề Số học phức tạp, người màcô có thể thoải mái làm nũng, người cho cô kẹo để dỗ cô nín khóc, người đã từngnói sẽ cùng cô đi qua mùa đông ở Bắc Kinh bây giờ đã trưởng thành rồi. KiềuHoài Ninh bây giờ đã không còn là anh Hoài Ninh của riêng mình cô nữa.

Cửaphòng hé mở rồi lại đóng vào, có người đi ra vỗ vai Lâm Tiểu Niên nói: “Sao emlại ra đây đứng một mình thế?”.

LâmTiểu Niên không quay đầu lại cũng biết là Kiều Hoài Ninh. Đôi tay gầy gầy củaanh đặt lên mu bàn tay cô, phủ cả lên các đầu ngón tay, vô cùng ấm áp.

Tronglòng Lâm Tiểu Niên lóe lên một niềm hạnh phúc mong manh, hạnh phúc đến tuyệtvọng.

“Mauquay lại phòng đi em, nghe anh và Âu Dương Phi hát một bài.” Giọng của KiềuHoài Ninh rất tha thiết.

LâmTiểu Niên vẫn đứng im, không nhúc nhích. Cô thận trọng rút bàn tay đang bị KiềuHoài Ninh nắm, cúi đầu nói: “Đã muộn rồi, em muốn về trường trước!”.

KiềuHoài Ninh cười, nhẹ nhàng nói: “Ở lại chơi thêm mộtchút nữa thôi, đợi lát nữa anh tiễn em về.”

LâmTiểu Niên lắc đầu: “Em đã hẹn trước với các bạn cùng phòng rồi, tối về đánh tálả.”

“Em họcđược cách chơi tá lả từ khi nào thế?” Kiều Hoài Ninh nhìn cô lạ lùng. Khi côcòn bé, anh dẫn cô chơi tá lả cùng đám bạn, cô học mãi cũng không biết chơi,anh còn cười chê cô ngốc.

“Chỉcần chú tâm vào học, chơi bài là một việc rất đơn giản!” Để đến được Bắc Kinhhọc đại học, ngay cả môn Số học khó hiểu nhất cô còn học được, trò tú lơ khơnhỏ ấy sao có thể làm khó cô được? Hồi nhỏ học mãi không được chẳng qua vì đãcó anh bên cạnh, cô không phải động não.

“NiênNiên, em lớn thật rồi!” Kiều Hoài Ninh vuốt mái tóc mềm mại của cô, cười ấm áp.

Cô gậtđầu cười: “Chúng ta đều đã lớn rồi!”.

Vì đãlớn khôn cho nên họ tự quyết định con đường riêng cho mình.

LâmTiểu Niên vuốt ve chiếc khăn quàng cổ mềm mại trong tay, ngón tay dường nhưkhông còn chút lực nào nữa. Bởi vì lúc ra về quá vội nên ngay cả món quà cô đãchuẩn bị bấy lâu nay cũng không kịp tặng cho Hoài Ninh.

Nhưngdù có tặng, liệu anh có thích hay không? Nếu anh không thích, chẳng phải lãngphí bao tâm ý của cô gửi vào trong ấy sao?

Bao suynghĩ phức tạp cứ bủa vây cô, đều chứng tỏ tình cảm Lâm Tiểu Niên dành cho KiềuHoài Ninh, tuy khiến cô phiền não nhưng lúc nào cô cũng một lòng một dạ vớianh.

Côthường nghĩ, giá mà cô cố gắng hơn một chút, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của côvới anh, liệu anh có cảm động không?

Nhưngtất cả đều không có từ “giá mà”.

KiềuHoài Ninh đã yêu Âu Dương Phi, một tình yêu đích thực, không dễ gì thay đổi.

LâmTiểu Niên khẽ than một tiếng, quay đầu ra ngoài cửa sổ. Ánh điện trong vườntrường lóe sang trong bóng đêm. Cảnh đêm ở đại học Chiết Giang không đẹp màmang một vẻ phồn hoa lạnh lẽo. Có lẽ đời người cũng giống như ánh điện trongđêm tối, xung quanh càng sáng lại càng thấy mình cô độc, lạnh lẽo.