Cám Dỗ

Chương 17: Ở Dưới Bàn Khẩu Giao Cho Mẹ Đến Cao Trào



Bùi Ngọc từ dưới gầm bàn chui qua, vén váy ngủ cô lên, tách hai chân thon dài trắng nõn ra, nhân lúc cô kinh ngạc luống cuống có lỗ hổng không kịp đề phòng nhanh chóng ɭϊếʍ trêи hoa huyệt cô.

“A…… A Tiểu Ngọc, đừng, đừng như vậy……” Toàn thân Mạc Tiệp chấn động, muốn khép chân lại, nhưng cũng phí công, chỉ có thể mặc cho hắn tham lam ɭϊếʍ láp mở ra môi âʍ ɦộ đóng chặt để vào bên trong thịt non.

Bùi Ngọc ngửi nơi riêng tư nồng đậm hương thơm của cô, tùy ý nhấm nháp huyệt thịt mềm mại, ngậm hai mảnh thịt mầm trêu đùa qua lại, trong lòng âm thầm cười cô: Không mặc qυầи ɭót là muốn câu dẫn mình sao? Còn không muốn…

“Tiểu Ngọc, a……” Mạc Tiệp dần dần mất đi lý trí, hai chân tách rộng ra không ngừng đè đầu của hắn hy vọng hắn ɭϊếʍ sâu hơn một chút, đầu lưỡi hắn linh hoạt không ngừng quét qua âm đế mẫn cảm của cô, lại lặp đi lặp lại đâm vào miệng huyệt chưa từng có người chạm vào, mang đến cho cô kɧօáϊ cảm trước kia chưa bao giờ cảm thụ qua.

Lần đầu tiên bị người mình thích ɭϊếʍ nơi tư mật nhất, cô chỉ cảm thấy kɧօáϊ cảm ở trong hoa huyệt điên cuồng bành trướng, không bao lâu liền khó có thể kiềm chế mà cao trào.

Mạc Tiệp ở cạnh dư vị cao trào cúi đầu, liền thấy cặp mắt Bùi Ngọc hồn nhiên lấp lánh, trêи sống mũi cao thẳng lạnh lùng dính đầy ɖâʍ thủy của cô, còn nuốt ɖâʍ dịch tuôn ra lúc cô cao trào.

“Mẹ có thoải mái không?” Bùi Ngọc cong môi cười sáng lạn, viền môi xinh đẹp dính ɖâʍ thủy, hồn nhiên lại gợi cảm.

“Lần sau cũng không nên càn quấy như vậy.” Mạc Tiệp nói một cách đúng đắn và nghiêm túc, nhưng lại xấu hổ đỏ bừng mặt, một bộ dáng chìm đắm trong dư vị vô tận.

Bùi Ngọc thấy ngứa ngáy trong tim, không nhịn được nhẹ nhàng ʍút̼ hôn phần bên trong đùi của cô, da thịt mềm mại làm hắn tham luyến dùng môi lưỡi trằn trọc nghiền động.

“Tiểu Ngọc…” Mạc Tiệp mời gọi không dứt, nội tâm cực kì muốn bị hắn thao… Nhưng cô nói không nên lời…



“Mẹ, âʍ ɦộ của mẹ thật xinh đẹp.” Bùi Ngọc vuốt ve âm đế sưng đỏ mẫn cảm sau cao trào, ca ngợi nói, “Đây chính là nguồn gốc của sinh mệnh…”

Mạc Tiệp còn đang vì nửa câu trước mà tim đập không dứt, nhưng lại bị nửa câu sau làm nghẹn một chút.

“Con có thể chụp một tấm ảnh được không?” Bùi Ngọc hỏi.

“A…… Làm sao có thể chụp loại địa phương này.” Mạc Tiệp quẫn bách trách mắng.

“Bởi vì đây là nơi sinh mệnh bắt đầu, rất thiêng liêng, cũng rất nghệ thuật, không nên chụp sao?” Bùi Ngọc vuốt ve âm mao mềm mại của cô dụ dỗ nói.

“Vậy…… Vậy con thích, thì chụp đi.” Mạc Tiệp bị ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn đến xương cốt cũng mềm nhũn, “Nhưng mà không được cho người khác xem.”

“Con dùng di động của mẹ chụp.” Bùi Ngọc vừa nói liền cầm di động của cô, hướng về phía tiểu huyệt yếu ớt mẫn cảm chụp mấy tấm, lại đẩy môi âʍ ɦộ ra chụp thêm mấy tấm, còn cảm thấy không đủ, lại nói, “Mẹ có thể tách nó ra như thế không?”

Mạc Tiệp cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng lại nghĩ dù sao chụp cho hắn chụp cũng là một chuyện nhỏ không tồi, tự mình nhẹ nhàng đẩy môi âʍ ɦộ ra.

Bùi Ngọc cực kỳ vừa lòng, dùng ngón tay cắm vào một chút ở miệng tiểu huyệt lại chụp một tấm, lại xoa ra càng nhiều nước hơn, tiếp tục chụp tiểu huyệt trong tình trạng nước dầm dề.