Cám Dỗ Khó Cưỡng

Chương 18: Có phải anh ghen rồi không?



Dịch Phàm không có hứng thú với mấy trò trẻ con như vậy, nhưng hiện tại đứng lên rời đi thì lo lắng Yến Thư sẽ bị tên cầm thú nào đó dụ dỗ, anh đành nhịn xuống.

Một người rời khỏi chỗ ngồi, đi tìm giấy và bút rồi làm thẻ số quay trở lại. Lúc đó, Yến Thư đã ăn no và buông đũa xuống. Trước kia chưa lên đại học thì không có bạn mấy bởi những gia đình khác cấm con họ lại gần cô, bây giờ tìm được vài người bạn không vì gia thế mà xa lánh cô, cô cảm thấy rất vui.

Patrick đưa tay sang chỗ Yến Thư, cô không hiểu hắn định làm gì, nhướn mày nhìn hắn. Chỉ nghe thiếu niên cười nói:

“Tôi biết xem chỉ tay, cô muốn xem không?”

“Nghe chẳng đáng tin gì cả.” Yến Thư ngờ vực, nhưng vẫn xòe lòng bàn tay ra.

Tên Patrick quả thật rất giỏi tán gái, nhân lúc mọi người đang nói chuyện đã lặng lẽ lừa được cô. Hắn nắm lấy những ngón tay mềm mại của cô, còn chưa kịp cảm nhận gì thì ở bên kia, Dịch Phàm đột nhiên đứng lên.

Mặc dù mọi người đã nghe nói anh có bạn gái, nhưng khi anh thẳng lưng bước đi, họ vẫn khó lòng nhịn được mà ngước mắt nhìn theo bóng lưng của anh. Áo sơ mi trắng phẳng phiu trên người ôm lấy thân hình cao lớn làm mấy cô sinh viên phải nghĩ lung tung.

Dịch Phàm đi đến chỗ Patrick, sau đó vươn bàn tay to của mình ra, kéo lấy tay hắn rồi nói:

“Tôi cũng muốn xem chỉ tay.”

“Tôi không xem cho đàn ông.”

Patrick cảm giác một hơi lửa giận xông lên nhưng nghẹn lại trong ngực. Tên vệ sĩ này liên tục phá rối, chắc chắn đã nhìn ra hắn muốn tiếp cận Yến Thư!

Dịch Phàm lạnh giọng hỏi:

“Xem chỉ tay còn phân biệt nam nữ?”

“Liên quan gì đến anh?”

Đối với thái độ có chút cộc cằn của Patrick, Dịch Phàm không nói gì nhiều, anh cúi xuống, nắm lấy cái ghế hắn đang ngồi rồi dùng lực bê cả người hắn lên. Patrick nào đã gặp qua ai có sức trâu như thế, hoảng hồn bám chặt vào thành ghế!

Một đám người mở to mắt nhìn Dịch Phàm bưng cả người Patrick lẫn ghế sang chỗ khác, thầm giật mình.

“Không hổ là vệ sĩ của nhà giàu có ha, lực tay của anh ấy mà đấm người thì chắc phải nhập viện mất.” Một cô gái nói.

“Tôi nghĩ mình không chịu được một tát nữa…” Chàng trai nào đó cũng phụ họa.

Dịch Phàm tỏ vẻ chuyện này rất bình thường, anh kéo một cái ghế trống phía sau tới, ngồi xuống bên cạnh Yến Thư. Lúc này, cô vẫn còn đang dùng ánh mắt thích thú nhìn anh, sau đó nghiêng người sang, nhỏ giọng nói vào tai anh:

“Có phải anh ghen rồi không?”

Cô rốt cuộc hiểu tại sao vẻ mặt của anh cứ như chuẩn bị ăn thịt người, thêm một loạt hành động vừa rồi, không ghen mới là lạ!

Dịch Phàm đánh chết vẫn cứng miệng:

“Tôi cảm thấy ngồi chỗ này tầm nhìn tốt hơn.”

Mọi người liếc mắt quan sát hồ bơi và vườn hoa sau lưng Dịch Phàm, tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng đều biết rõ. Nếu ngồi ở vị trí cũ mới gọi là tầm nhìn tốt đó, anh trai!

Bị người ta ném sang một bên, Patrick khá bực bội:

“Này, anh đối xử với khách như thế à?”

Dịch Phàm nghe cái tên này nói chuyện liền khó chịu, thật muốn dùng băng dính dán cái miệng đó lại:

“Cậu không phải khách của tôi.”

Khuôn mặt ngàn năm không đổi của anh nhờ có Patrick mà trong vài phút đã thay đổi liên tục, ban đầu lạnh lùng, kế tiếp khó chịu, ghen tức, cuối cùng ánh mắt thể hiện rõ sự thù địch.

Đúng thật Patrick đến đây làm khách là khách của Yến Thư, chẳng liên quan gì đến Dịch Phàm cả, cho nên khi bị anh vặn lại, Patrick ngớ người:

“Anh nói gì?”

Dịch Phàm lười trả lời, ở bên cạnh dùng khăn giấy ướt đặt vào lòng bàn tay của Yến Thư và nói:

“Tiểu thư lau tay đi.”

“Em lau rồi mà?”

Vừa nãy cô ăn xong đã lau qua mấy lần, nhưng khi ngẩng đầu trông thấy vẻ mặt “bắt buộc phải lau thêm” của anh, cô ngậm miệng, thành thật ngồi đó lau tay.

Patrick tức nổ đom đóm mắt, đây là đang cố tình chê tay hắn bẩn hay sao? Hắn mới nắm lấy đầu ngón tay Yến Thư chưa được năm giây đã bị chặn ngang rồi có được không?

Thấy hai người họ cứ tranh nhau thể hiện tình cảm với Yến Thư, Ninh Khả Điềm nhịn không được mà nói:

“Được rồi được rồi, chúng ta dọn dẹp một chút, chuẩn bị chơi game thôi.”

Yến Thư đưa tay chặn lại:

“Không sao đâu, để tớ gọi người dọn giúp.”

Cô cầm điện thoại lên, gọi người giúp việc rồi dặn dò vài câu. Lát sau, hai chị gái mang khay ra giúp họ thu dọn tất cả. Trong suốt quá trình này, cái tên đi tìm thăm vẫn chưa quay lại, đợi đến khi trên bàn chỉ còn lại mấy cốc nước, cậu ta mới xuất hiện, vẻ mặt xấu hổ nói:

“Xin lỗi, chỗ này to quá, tớ đi một hồi lạc mất, may mà có một chú tốt bụng đưa tớ quay lại đây.”