Cái Kịch Bản Sát Nhân Này Tuyệt Đối Có Vấn Đề

Chương 37: Có Chút Biến Thái



Tí tách...

Máu rơi xuống trên nền nhà thành một mảnh hỗn độn, nhuộm những tờ giấy thành một màu đỏ chói, rồi dần dần nhòe ra xung quanh.

Đào Đào cố hết sức bụm lại cái cổ bị cắt của mình, muốn nói chuyện nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, cô nhìn bóng lưng người thanh niên đứng dậy rời đi, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ. .

Ở trong kịch bản dùng để khảo hạch của hệ thống căn bản là không thể vận dụng được năng lực của bản thể, tên này có chiến lực quá kinh khủng!

Đây... đây có phải là thế giới của những lão đại không vậy? !

Chỉ trong chốc lát cả phòng lưu trữ đã bị phá hủy trong cuộc giằng co giữa hai người, Đào Đào nửa ngồi nửa quỳ giữa giá sách, mắt thấy máu chảy ra từ dưới cơ thể ngày càng nhiều, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, cô nghiến răng rơi vào tình trạng do dự.

Giờ nên sử dụng thẻ hồi sinh ngay bây giờ hay đợi cái vòng lặp thời gian kỳ quái kia phát động?

Nếu chờ đợi vế sau rồi cô mà tính toán sai thì… cô chết ở đây sẽ là chết thật.

Cơ mà thẻ hồi sinh chỉ có một tấm, nếu dùng sẽ không còn nữa.

Chết tiệt! Tại sao lại gặp phải hắn chứ!

Đào Đào ngã xuống đất thở hồng hộc, cô mở sổ tay người chơi rồi mở cột đạo cụ ra, ngón tay khẽ run.

...

Ở một góc của tầng ba, Từ Thạc, người mới ra khỏi phòng lưu trữ, đang bước xuống cầu thang với những bước chân vui vẻ.

Mà cơ hồ trong nháy mắt khi hắn mở cửa phòng cháy chữa cháy đi xuống lầu, cửa thang máy ở giữa hành lang đã mở ra, giám đốc Trương bước ra từ khỏi đó rồi lao vào phòng lưu trữ với vẻ mặt u ám.

Trong hành lang tối tăm và ảm đạm, cửa căn phòng lưu trữ mở toang tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Đứng ở cửa, sau khi nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn bên trong, giám đốc Trương đè nén lửa giận nán lại nhìn thân ảnh nhỏ nhắn trong đống máu một lúc liền quay người rời đi.

Có vẻ như không phải là người này.

Hơn nữa người trước mặt đã không thể cứu được nữa rồi, thế thì còn không bằng dứt khoát đi xuống giết Lạc Côn, rồi thuận tiện kiểm tra xem có phải đó là nguyên nhân gây ra vòng lặp thời gian không.

Mà quan trọng hơn là có vẻ như bệnh nhân số 13 là mục tiêu của kẻ sát nhân kia.

...

Cầu thang ở tầng hai.

Sau khi Từ Thạc đi xuống lầu, đang định mở cửa phòng cháy chữa cháy ở lầu hai ra thì đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó liền quay đầu lại nhìn.

Ở lối đi của cầu thang dẫn lên tầng một, có một cậu bé mặc áo bệnh nhân đứng đó, nhìn hắn chăm chú.



"Tiểu Côn, sao em lại chạy ra ngoài?" Chàng trai trẻ nhẹ giọng hỏi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa như trước, một tay vẫn thong thả đút vào túi áo khoác trắng.

"Bác sĩ Sở, hôm nay em uống thuốc rồi." Lạc Côn nhu thuận nói.

Từ Thạc đi về phía cậu, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi từng bước một đi xuống cầu thang, cho đến khi tới gần cậu thì mới lấy con dao trong túi ra, cười nói: “Lần trước ngươi không uống thuốc đúng không."

Khi Lạc Côn vẫn còn sửng sốt thì chàng trai trẻ đã cầm dao đi tới, dùng đôi mắt to nhìn từ trên xuống.

"Lạc Côn, ngươi thật sự cho rằng ta giết không được ngươi sao?"

"Bác sĩ Sở. . . "

Nghe nói như thế, biểu tình Lạc Côn liền có một tia ngoài ý muốn, cậu chăm chú nhìn chằm chằm vào người bác sĩ trước mặt, sự kinh ngạc trong mắt dần dần biến thành ngọn lửa nóng rực, sáng ngời thậm chí có chút quỷ dị.

Lạc Côn thở dồn dập, trên mặt hiện lên vẻ ửng hồng dị thường, nhếch miệng cười nói: "Bác sĩ Sở, quả nhiên ngươi đã phát hiện ra—" Cậu còn chưa dứt lời, Từ Thạc đã lập tức vung tay lên, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, lưỡi dao sắc bén kéo theo dòng máu bắn ra tung tóe, ngay lập tức phun lên chiếc áo khoác trắng.

Nhìn cậu bé ôm cổ ngã xuống giãy giụa trên mặt đất, Từ Thạc mặt không biểu tình, cũng không chém thêm nhát nữa mà là đột nhiên quay đầu nhìn về phía cầu thang lầu một. .

Ngay sau đó, có một bóng trắng lóe lên từ trong thang lầu rồi lui vào sau bức tường, theo sau đó là tiếng bước chân dần dần đi xa, tựa hồ có người nhìn thấy hiện trường án mạng rồi hoảng sợ bỏ chạy.

“Hoá ra là còn có một con chuột nhỏ trốn ở đó.” Chàng trai trẻ cười lạnh một tiếng rồi nhấc chân đi tới.

Lúc này, Lạc Côn đang giãy dụa trên mặt đất bỗng nhiên túm lấy áo blouse trắng của hắn, Từ Thạc dừng lại, cúi đầu nhìn cậu bé đang bắt đầu co giật vì mất máu quá nhiều.

Trên mặt Lạc Côn dính đầy máu tươi, nó càng làm cho nụ cười của cậu cổ quái, cậu cười nói: "Bác sĩ Sở, ngươi vừa mới phát hiện thời gian lặp lại phải không? Về sau ngươi còn phát hiện thêm cái gì nữa không vậy?”

Cậu bắt đầu cao giọng, tràn ngập sự vui sướng kỳ dị, cậu không hề bởi vì mình lại bị giết mà cảm thấy phẫn nộ, thậm chí tất cả những thứ này còn làm cho trong lòng cậu dâng lên một trận cảm giác thống khoái nóng rực.

Một thế giới hỗn độn như này mới thú vị làm sao!

Nghe vậy, Từ Thạc liền ngừng đuổi theo kẻ nhìn trộm đang bỏ trốn kia mà thuận đà ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Côn, sau đó kề con dao gọt hoa quả vào vết cắt trên cổ cậu bé.

Máu từ trong miệng vết thương phun ra, nhuộm đỏ cổ và vai hắn, mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp cầu thang.

“Có một số việc, ta cảm thấy ngươi không biết thì tốt hơn.” Từ Thạc nói một câu khó hiểu rồi cười nhạt một tiếng, phảng phất đang hưởng thụ quá trình tra tấn, trên tay dùng sức nhưng lại cực kỳ thong thả rạch xuống dọc theo vết cắt lúc trước.

"..."

Lạc Côn còn muốn nói cái gì đó nhưng ánh mắt đã dần dần mất đi tiêu cự, cậu há to miệng, từ khóe miệng chảy ra một tia máu.

Chàng trai trẻ nhìn cậu, nụ cười trên mặt dần dần trở nên vặn vẹo, tiếng cười kỳ dị bị đè nén mà trầm thấp chậm rãi phát ra từ trong cổ họng, vang vọng trong bóng tối ảm đạm.

Một khắc sau, đôi vai đang run rẩy của bác sĩ Sở đột nhiên dừng lại, chàng trai trẻ đang ngồi xổm đã nhanh chóng đứng dậy.



Khác hẳn với vẻ điên cuồng vừa nãy, sắc mặt hắn giờ đã tái nhợt, bất lực nhìn cậu bé đang nằm trên mặt đất kia, rồi lại nhìn con dao gọt trái cây trên tay cùng vết máu khắp người.

Trần Sở lẩm bẩm: "Lại như vậy nữa..."

…..

Thời gian lại chậm rãi trôi qua, toàn bộ bệnh viện vẫn yên lặng không tiếng động.

"Thì ra là thế."

Từ Thạc đang nằm gục ở trên bàn đột nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc trong mắt càng thêm vài phần kiên định.

Lạc Côn không phải là người chơi, cậu ta chỉ là một NPC phát hiện ra việc thời gian bị lặp lại ở Bệnh viện số năm, vì vậy ngay từ đầu cậu ta đã biết rằng Trần Sở sẽ đi giết mình, nhưng lại cũng biết rằng đối phương không thể giết cậu, vì vậy cậu ta rất thích quá trình đùa bỡn này.

Chậc chậc, đúng là có chút biến thái thật.

Trần Sở ban đầu không biết rằng thời gian luôn lặp lại, bao gồm cả nhân cách thứ hai của anh ta, vì vậy anh ta vẫn luôn lặp lại những hành vi giết người và cứu người như bình thường.

Nhưng sau khi Từ Thạc nhập vai, bác sĩ Trần dường như cũng đã phát hiện ra điểm mấu chốt này.

Bởi vì ký ức của họ đã được chia sẻ.

Nghĩ tới đây, Từ Thạc móc viên thuốc trong túi ra, uống hai viên, sau đó đi vào nhà vệ sinh lấy con dao gọt hoa quả ra rồi nhét vào túi quần, hắn cũng sửa sang lại cho cái áo khoác trắng dài của mình làm sao để che được đi phần túi quần chứa con dao.

  ...

Đây là lần lặp lại thứ ba.

Trong phòng làm việc yên tĩnh, giám đốc Trương đang ngồi trên ghế lập tức mở mắt ra rồi đứng dậy mở cửa đi đến văn phòng của Trần Sở.

Trong hành lang lờ mờ và im lặng, một y tá mặc đồ trắng đi ngang qua, cung kính gật đầu với ông rồi bình tĩnh đẩy xe đẩy của y tá đi về hướng ngược lại.

Lúc này giám đốc Trương hơi khựng lại một chút, nhưng khi quay đầu lại nhìn thì y tá đã đẩy xe đi qua góc ngoặt rồi.

Ông thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước, lúc đi qua phòng bệnh số 8 cũng tiện thể nhìn thoáng qua.

  ...

Tại phòng bệnh, bệnh nhân số 8 vừa tỉnh đã ngồi dậy thở hồng hộc, rồi đưa tay sờ sờ loạn xạ lên cổ.

"Ta đã trở lại, ta đã trở lại. . . "

Tuy rằng lần lặp lại này đã làm hỏng đến tận hai nhiệm vụ của cô, nhưng hiện tại, cô vẫn không thể không cảm tạ lần lặp lại thứ ba này, bởi vì nó đã cứu được cô!

Còn phải cảm ơn vì nó đã giữ lại cho cô cái thẻ vật phẩm quý hiếm kia nữa!