Cái Kịch Bản Sát Nhân Này Tuyệt Đối Có Vấn Đề

Chương 32: Bác Sĩ Sở



"Đến giờ uống thuốc rồi, mau về phòng bệnh đi."

Từ Thạc không kiếm được độc dược liền rút tay về, sau khi nhàn nhạt nói những lời này, hắn không làm gì với cậu bé này mà trực tiếp dời đi, đúng lúc đụng phải cô y tá vừa nãy báo cáo với hắn

Trong cầu thang phía sau, Lạc Côn ngồi xổm ở nơi đó nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt toát ra cảm xúc nghi hoặc.

Lúc này, y tá đã chạy tới chỗ cầu thang, khi nhìn thấy thiếu niên liền thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nói: "Tiểu Côn, em ở chỗ này làm gì vậy, chúng ta mau trở về phòng bệnh thôi?"

Y tá ôn nhu nói, vừa thăm dò đi về phía trước, sau khi nhìn thấy Lạc Côn không có biểu hiện phản kháng, cô lập tức tiến lên đỡ cậu bé dậy.

Thiếu niên phía sau một lần nữa trở lại phòng bệnh, Từ Thạc cũng đi trở về văn phòng của mình.

Sau khi ngồi trên ghế văn phòng có chút mệt mỏi, hắn xoa xoa đầu, mở sách hướng dẫn người chơi ra và xem lại nhiệm vụ.

Từ Thạc hoàn toàn không biết cái kịch bản sát nhân kỳ diệu này có phải có liên quan đến lý luận về thời không hay không, tuy rằng hắn vừa mới ngủ, nhưng hắn rất rõ ràng rằng mình không phải đang nằm mơ.

Nếu đó là một giấc mơ, thì hệ thống sẽ nhắc lại cho hắn rằng [Đã vào kịch trường] khi hắn vừa mở mắt ra rồi.

Nhưng mà bây giờ cái nhiệm vụ của hệ thống đã được hắn hoàn thành thế mà lại biến thành chưa hoàn thành?!

Xem ra, trọng điểm của nhiệm vụ này không phải là "Hắn giết Lạc Côn", mà là "Lạc Côn có chết hay không".

Bây giờ Lạc Côn chưa chết, vì vậy nhiệm vụ chưa được hoàn thành.

Từ Thạc chống đầu nghỉ ngơi một hồi, lại mở mắt ra, cầm lấy bình thuốc không nhãn mác trên bàn, đổ ra hai viên, sau đó bỏ vào trong túi rồi đi ra ngoài.

Phòng mười ba.

Từ Thạc đẩy cửa bước vào, cửa sổ trong phòng bệnh vẫn bị che kín, căn phòng không bật đèn tối om ngột ngạt.

Lạc Côn đang ngồi ở trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, cũng không biết làm sao cậu có thể đọc sách ở trong hoàn cảnh tối tăm như vậy được.

“Uống thuốc đi.” Từ Thạc không bật đèn, cầm lấy ấm rót một ly nước.

“Được, bác sĩ Sở.” Cậu bé trông vẫn rất ngoan ngoãn, trên môi vẫn mang theo nụ cười, cầm lấy thuốc và nước hắn đưa.

“Uống đi.” Từ Thạc lẳng lặng nhìn cậu.

Lạc Côn liếc nhìn hai viên thuốc nằm trong lòng bàn tay, sau đó lại nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi: "Bác sĩ Sở, loại thuốc này hình như không giống với loại thuốc cháu uống trước đây, đổi thuốc rồi à?"

“Ừ.” Từ Thạc xác nhận rồi nói: “Tình trạng của em đã khá hơn, liều lượng thuốc được giảm xuống.”   



"Tuyệt vời!"

Thiếu niên này tựa hồ hoàn toàn không có cảm thấy nghi ngờ gì với lời của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, cậu nhanh chóng uống hết mấy viên thuốc rồi há miệng ra với Từ Thạc ý bảo rằng mình đã uống xong.

“Tốt.” Từ Thạc nhẹ nhõm gật đầu, sau đó hỏi: “Em đọc sách gì vậy?”

Lạc Côn đưa cho hắn xem bìa sách màu đen, nịnh nọt cười nói: “Tuyển tập truyện ngắn của Robert · Anson · Heinlein”

Từ Thạc kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy quyển sách, vừa lật xem vừa nói: "Uống thuốc xong sẽ có chút buồn ngủ, em nghỉ ngơi trước đi, anh cũng không biết loại thuốc mới này có tác dụng phụ gì không, thế nên sẽ ở đây quan sát một chút.”

Thiếu niên bị đoạt lấy quyển sách hơi sửng sốt, nhưng sau đó cũng ngoan ngoãn chui vào trong giường, đắp chăn kín mít, nhu thuận cười nói: “Được, được. "

Nói xong cậu nhắm mắt lại, nằm im lặng trên giường, tựa hồ như đã bước vào giấc ngủ.

Lập tức, cả căn phòng lờ mờ ánh sáng chìm vào yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt, một tia sáng hẹp xuyên qua khe cửa chiếu vào, chia chiếc giường thành hai nửa.

Bên ngoài cũng rất yên tĩnh, toàn bộ bệnh viện đều im lặng như tờ, dường như chỉ có nơi này nơi có chút sự sống.

Từ Thạc nhẹ nhàng lật từng trang sách, đọc hồi lâu, ước chừng nửa giờ sau, hệ thống vẫn chưa gửi đến nhắc nhở rằng hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nửa giờ sau, thuốc ngậm trong miệng hẳn là tan, thế nên xác suất rất cao rằng nó không phải độc dược.

Cuối cùng, Từ Thạc thận trọng đặt đầu ngón tay lên cổ tay đang lộ ra ngoài của người thanh niên, sau khi cảm nhận được mạch đập mạnh mẽ của cậu ta thì liền đóng sách lại, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại với một tiếng “cạch”, sau khi hắn rời đi, cậu thanh niên vốn đang nằm trên giường bệnh như người chết đột nhiên mở mắt ra.

Trong căn phòng mờ tối, một đôi mắt dường như sáng đến lạ thường, hắn nhìn cánh cửa đóng chặt, nghi hoặc nghiêng đầu, sau đó giơ ngón tay cho vào miệng, có chút khó khăn móc ra.

Ngay sau đó, ngón tay cậu khựng lại.

"Tan hết rồi..."

“...”

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Từ Thạc liền trở về phòng bệnh.

Nhưng mà, tựa hồ cùng lúc đó, trong đầu hắn đột nhiên truyền đến một trận đau âm ỉ, giống như có thứ gì bị bóp chặt muốn chui ra ngoài vậy, thậm chí khiến hắn còn cảm thấy hô hấp có chút chậm lại.

Lúc trước cũng là vào khoảng thời gian này sao?

Từ Thạc cố gắng muốn giữ trạng thái bình thường nhất có thể, nhưng cảm giác choáng váng mê muội đang ào ào đến tựa như một cơn bão dữ dội làm hắn lảo đảo ngay khi đến cửa văn phòng, phải mò mẫm dựa vào vách tường mới không bị ngã.



Không chịu nổi nữa rồi, vậy kế tiếp chính là --

"Bác sĩ Trần!"

Thanh âm quan tâm quen thuộc kêu lên, y tá quen thuộc cấp thuốc cho hắn từ trong góc đi ra, nhìn thấy bộ dáng của hắn liền lo lắng hỏi: "Bác sĩ Trần, anh có sao không?"

Từ Thạc lắc đầu và nói nhỏ, "Tôi không sao."

Nghe hắn nói vậy cô y tá không những không tỏ ra nhẹ nhõm mà thần sắc lại trở lên cố quái, cẩn thận hỏi: “Bác sĩ Trần, có phải anh cảm thấy đầu rất đau không? Hôm nay anh đã uống thuốc của mình chưa?”

Lần này Từ Thạc lại ngoan ngoãn nói: "Chưa, tôi uống ngay đây."

Y tá mở cửa phòng làm việc, đỡ hắn ngồi xuống cái ghế ở văn phòng, sau đó cũng giống như trước, cầm chai thuốc trên bàn lên đổ ra hai viên, còn chu đáo rót một cốc nước cho hắn.

“Bác sĩ Trần, mau uống thuốc thôi.” Y tá tha thiết nói.

“Được.” Từ Thạc nhận lấy viên thuốc, uống thêm chút nước cho thuốc trôi xuống.

Thấy vậy, y tá nhanh chóng nở nụ cười: "Bác sĩ Trần, anh uống thuốc xong sẽ hơi buồn ngủ, anh đi nghỉ ngơi trước đi.”

Từ Thạc gật gật đầu không nói gì, sau khi y tá đóng cửa đi ra ngoài, đầu lưỡi hắn vẫn để phía dưới viên thuốc, sau khi do dự một hồi, hắn liền bấm bụng để viên thuốc trôi vào trong cổ họng mình, chậm rãi nuốt xuống.

Sau khi uống xong cũng không có chuyện gì xảy ra, đầu cũng không đau nữa, nhưng cơn buồn ngủ lại không suy giảm chút nào.

Từ Thạc lấy điện thoại di động trong ngăn kéo ra rồi chơi một game nhỏ để giết thời gian, anh muốn tỉnh táo lại một chút, nhưng mà theo thời gian trôi qua, ý thức vẫn không thể tránh khỏi bắt đầu mơ hồ.

Cuối cùng Từ Thạc phải chống cái đầu choáng váng của mình lên rồi nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó lấy bút viết ra thời gian hiện tại lên giấy: 1405.

  ...

[Chúc mừng người chơi kích hoạt nhiệm vụ của nhân vật: Trần Sở.]

Đang ngủ say trên bàn Từ Thạc đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt còn một tia mê mang cùng buồn ngủ, sau nhìn chung quanh một vòng liền cúi đầu nhìn xuống.

Tờ giấy ép dưới cánh tay có viết một chuỗi số lạ, giống như là chỉ thời gian.

Hắn lập tức mở điện thoại di động ở bên cạnh lên.

14:06.

Nhìn vào khoảng thời gian này, khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên một nụ cười quỷ dị, lộ ra vài phần âm trầm cùng tà ác.