Cách Tuần Phủ Lừa Thê

Chương 5-2



Cầu Hi Mai bị hắn làm cho giật mình dừng tay lại, vẻ mặt hoang mang, búttrên tay dừng trên không trung, không biết nên tiếp tục chế màu hay làdừng lại.

”Không phải ngài mới ta đến vẽ tranh sao?” Chẳng lẽ hắn không muốn vẽ?

”Không có gì, không có gì, ngươi muốn vẽ gì thì vẽ cái đó, tòa nhà này của tachỗ nào cũng có thể để cho ngươi phát huy tài năng của mình, mệt thìnghỉ, không vội...” Hắn phất tay, cố gắng giả vờ lạnh nhạt.

Không ai biết hắn muốn cắt nát khớp hàm, hận chính mình đường đường là GiámSát Ngự Sử kiêm Tuần phủ Giang Tô, tự nhiên lại mất mặt trước một nữ tửbán tranh, không chỉ không có phong thái ung dung của chủ nhà, lại cònkinh ngạc mất đi vẻ bình tĩnh của ngày thường, khiến hắn rất muốn tìmcột đá mà đâm đầu vào đó.

Chuyện này đều phải trách nàng ấy, aibiết nàng sẽ tới cửa sớm như vạy, ở thế gia kinh thành, không ai tới cửa bái phỏng sớm như vậy, bình thường buổi sáng sẽ xử lý gia vụ, an bàicông việc trong một ngày, rồi tính toán sổ sách, việc làm ăn của thôntrang và các cửa hàng, quần áo phát bốn mùa, tiền tiêu vặt hàng thángcũng phải tính trước, vội vàng một ngày không có lúc nào rảnh.

Khi nàng tới hắn đang ở trong thư phòng thương lượng với mấy người phụ távề việc nên nhử mồi thế nào để có thể điều tra được những quan viên tham ô rồi đánh tiếp vào trong, sắp xếp nội ứng, mới nói được một nửa.

Vội vàng bỏ lại một đám xú nam nhân, nhìn nàng vẫn mặc một thân nam trangmà đến, hắn nhiệt tình mở ra hai tay chào đón, kết quả là mặt nóng dánmông lạnh, người ta căn bản không để ý tới hắn, chỉ thuần túy là tới vẽtranh mà thôi, bảo thủ giống như một tiểu lão đầu, nhìn hắn nhiều thêmmột cái cũng sợ phiền toái.

Thôi thôi, hắn ở đây buồn bực cái gì chức, hắn đối với nàng chỉ là thưởng thức tài vẽ tranh và sự thông minh mà thôi.

Quản Nguyên Thiện vô cùng chột dạ thuyết phục chính mình, không tiếp tục suy nghĩ vì sao bản thân lại để ý tới một nữ tử bán tranh bình thường, nghĩ muốn đối xử với nàng tốt hơn một chút.

”Ngài không vội sao? Vậytôi sẽ từ từ vẽ, cân nhắc chỉnh sửa nhiều thì sẽ có được bức tranh tốt,sẽ không phụ số tiền ngài bỏ ra.” Hắn ra giá rất cao, khiến cho ngườikhác có chút bất an, người có tài vẽ tranh không chỉ có mình nàng.

”Cũng không phải là không vội, ít nhất là hai, ba ngày ngươi phải đưa ta xemtiến độ, dù sao cũng không thể khi vẽ một bức đông cảnh mà xuân về hoanở đi? Vẽ trăm hoa đua nở mà ta lại thấy sen trong hồ đã tàn, hoa quế đã nở đầy cành thì cũng không được.” Hắn ám chỉ nàng đừng tiếp quá nhiều“người khác” nữa, chuyên tâm hoàn thành trước toàn bộ bản đồ Quản phủcủa hắn.

Hắn là người rất ngoan cố, đi theo một con đường thì sẽđi đến cùng, người ngoài nói gì thì mặc người ngoài, hắn làm việc củahắn, hắn nhìn vừa mắt thì sẽ không để cho người khác tranh mất, có thểđấy là một phần tính cách do mẫu thân của hắn dạy thành.

Hàng thị dạy con chú trọng nhất một điều, đó là phẩm cách, mặc kệ tương lai hắnđi trên con đường nào, lòng phải ngay thẳng, phải hiểu lý lẽ, chuyện bản thân muốn làm thì cứ làm, dù thất bại cũng không xấu hổ, quan trọng làhắn có cố gắng để làm hay không, lấy thất bại làm gương.

Quản Thế Tế bị thê tử quản sít sao sợ vợ như sợ hổ, lấy điều nương tử nói làđúng, lời của mẹ vào tai trái ra tai phải, khiến cho Quản lão phu nhânkhông có cách nào quản được ông nên tức gần chết, liều mình nghĩ muốnnhét người vào chỗ tôn tử, quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu không hợpnhau.

Bởi vậy ở phương diện nào đó Quản Nguyên Thiện đã bị Hàngthị dạy dỗ trở nên tùy hứng, mẫu thân là người không tuân thủ lễ pháp,làm con trai thì sẽ tuân theo quy củ được sao? Trong đầu hắn có không ít cách nghĩ là trên triều không chấp nhận được, nói ra sẽ hù chết khôngít người.

Nghĩ đến việc như lời hắn nói, Cầu Hi Mai bật cười,“Quản công tử nghĩ nhiều rồi, đã nhận tiền của ngài, thì sẽ hết lòng làm việc cho ngài, chậm nhất là trong hai tháng tôi sẽ hoàn thành bảy tấmtranh, tuyệt đối sẽ không trì hoãn, ngài có thể an tâm.”

Nàngđịnh dùng hai tháng này để sắp xếp đường lui, thừa dịp xuất phủ bántranh sẽ tìm một tòa nhà ít người để ý tới, trước đặt cọc nửa năm tiềnnhà, chờ qua phong ba hòa ly nàng sẽ mang đệ muội rời khỏi thành, tìmmột trấn nhỏ giản dị định cư, mua nhà nhập hộ, sinh hoạt tự cung tự cấp.

Mà nàng cũng không thật sự lấy của Quản công tử một ngàn lượng bạc côngvẽ, có thể lấy bảy, tám trăm lượng là đủ rồi, làm người không thể quátham, đủ dùng là tốt rồi, khi cần đến bạc nàng có thể đi dạy học, làmmột nữ tiên sinh.

Một số gia đình giàu có sẽ vô cùng vui mừng mời nữ tử có kiến thức uyên bác đến phủ dạy cho nữ nhi nhà mình, không cầnquá tinh thông, nhưng nhất định phải có trình độ nhất định, biết chữ làđương nhiên, có thể viết thư pháp thì càng tốt, học vấn nhiều vô cùng,học nhiều một chút cũng không sao.

”Ai, ngươi thật sự khiến tađau đầu, ta có thúc giục ngươi sao? Cần gì phải vội vàng, ngày xuân cócảnh xuân đẹp, mùa hạ có mùa hạ náo nhiệt, thu quế đông mai mỗi mùa mộtvẻ....Như vậy đi, một mùa hai bức tranh, vẽ xong một năm, năm sau đổicảnh khác vẽ thêm bảy, tám bức.” Xem! Xuân hạ thu đông đều vẽ, đủ chonàng vẽ vài năm, đông tây nam bắc mười mấy cái sân mỗi năm cảnh trí đềukhác nhau.

Nếu không đủ, còn có Thịnh Hầu Phủ ở kinh thành và biệt viện ở ngoại ô kinh thành, đủ cho nàng vẽ mười mấy năm.

Bốn mùa cảnh đẹp được tận mắt nhìn...Ài, sao nàng không muốn được chứ,nhưng mà thân bất do kỷ, “Ý tốt của Quản công tử ta xin cảm ơn, chẳngqua là trong nhà có chuyện, khiến ngài thất vọng rồi, sau đầu xuân tôimuốn mang theo gia đình hồi hương.”

”Ngươi phải quay về nhà sao?” Nàng không phải là người trong thành sao?

”Đúng, mộ phần của gia phụ gia mẫu còn đang ở quê nhà.” Cầu Hi Mai mặt khôngđổi sắc nói, thật ra bài vị của cha mẹ nàng được đặt tại tổ trạch từđường, có tộc nhân chăm lo.

Vì đề phòng Định gia truy cứu, trongvài năm tới nàng không có ý định về lại đó, đại bá mẫu Trần thị đã không còn để lại phòng cho bọn họ, nếu thư thực sự về đó thì bà ấy cũng sẽnghĩ cách đuổi bọn họ đi, sợ bọn họ sẽ tranh gia sản, tranh tước vị vớicon trai của bà.

”Vậy trong nhà ngươi còn ai?” Đôi mắt đen bóng của Quản Nguyên Thiện khẽ sáng lên, làm như vô tình hỏi đến.

Nàng do dự một chút, “Một đệ một muội.”

”Trên ta có một huynh trưởng, dưới có một đệ đệ, ta đứng bậc thứ hai, về saungươi đừng gọi là Quản công tử nữa, gọi Quản công tử quá khó đọc, trựctiếp gọi ta là Nhị ca hoặc Nguyên Thiện ca ca đi!”Ừm, như vậy mới đúng,đừng làm vẻ không quen nữa. Quản Nguyên Thiện đối với việc thu một muộimuội vô cùng vui vẻ, tự cho là cách làm của mình thông minh, có xưng hôhuynh muội thì mới có thể nhúng tay quản chuyện của nàng.

”Việcnày không nên, tôi chỉ là người vẽ tranh, không dám trèo cao, việc nàytuyệt đối không được.” Cầu Hi Mai từ chối, thời điểm này nàng tuyệt đốikhông thể để phát sinh thêm chuyện.

Đối với nàng mà nói, QuảnNguyên Thiện mang tới điều tốt nhưng cũng là phiền toái, nàng hiện giờđang phiền não suy nghĩ để rời khỏi Đinh phủ, nhiều một chuyện khôngbằng thiếu một chuyện.

Chẳng qua là nàng gặp phải một người không để cho người khác từ chối mình, đại phiền toái này đúng là không dứt ra được, tuần phủ đại nhân thích làm theo ý mình mở miệng uy hiếp.

”Đừng quên hơn một nửa số tiền vẽ tranh đang nằm trong tay ta.” Hắn nheo mắt lại, cười đến vô cùng giống hồ ly.

”Này...” Nói đến bạc, dũng khí của nàng biến mất.

Một đồng tiền bức chết anh hùng hảo hán, Cầu Hi Mai không phải anh hùng,nhưng cũng bị vàng bạc làm cho không thể không cúi đầu, nàng cần bạcnày.

”Hi nhi, ngươi gọi ta là gì?” Hắn đắc ý khoe ra hàm răng trắng.

Một tiếng “Hi nhi, khiến cho nàng rùng mình, âm thầm cảnh giác, “Quản nhịca ưu ái, Mai Hi không dám không nghe theo, ủy khuất cho ngài rồi.”

Tiếp đó là an tĩnh vẽ tranh, không ai phát ra tiếng nào nữa, gió lặng lẽ thổi qua, thổi bay những bọt nước dưới chân thác nước.

Tiếng bút trên giấy không ngừng vang lên, một khoảng tranh màu trà, thoạtnhìn cũng chỉ là một góc đình viện không có gì khác lạ, khi bút mực tôvẽ lại khiến cho mỗi người một ý, giống như cảnh đêm đông sắp qua, cànhkhô gặp mùa xuân lại bắt đầu nảy mầm, khe đá Thái hồ cũng nằm giữa mộtmàu xanh hoa cỏ, gió xuân thổi lên, bay bay trong gió... “Các ngươi nóixem có phải là Nhị công tử giả vờ ngớ ngẩn không, sao người lại nhìnđược tình tình không nhúc nhích ngồi xem người ta vẽ tranh, chúng ta cónên mời đại phu tới xem không?” Có bệnh phải trị sớm, kéo dài thì dù cóthuốc hay châm cứu cũng không kịp, phu nhân bà ấy...