Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 118: Đội tuyển quốc gia



Địa điểm huấn luyện của đội tập huấn quốc gia là tại Đại học Dương Liễu, toạ lạc ở vùng Giang Nam. Vì đội tập huấn quốc gia đã loại một số tuyển thủ đến từ các tỉnh thành nên thứ hạng của Lộc Hành Ngâm trong đội tập huấn quốc gia không phải là hạng 22 trong trận chung kết mà là hạng 15 chung cuộc. Nhiều người xếp hạng sau cậu thậm chí còn có điểm cao hơn cậu.

Đến lúc này đối với mọi người mà nói, chuyện ở trường phần lớn đã giải quyết ổn thỏa, tương lai không cần lo lắng.

Trong tuần đầu tiên, không khí tập huấn quốc gia thoải mái hơn nhiều so với tập huấn đội tuyển tỉnh hay vòng chung kết toàn quốc.

Trong ba tuần, họ nhận được phiếu ăn không giới hạn và phiếu ăn ở căng tin từ nhà ăn của Đại học Dương Liễu, họ ăn ở từng nhà ăn một, sau đó lập nhóm mua bột củ sen và kê huyết thạch, đóng gói cá quế chiên xù mang về, gọi đùa đây là "Tour công quỹ".

Lộc Hành Ngâm không ra ngoài nhiều, cậu thích ở trong ký túc xá để đọc sách hoặc chơi game. Học sinh cùng ký túc xá với cậu đến từ tỉnh N, cùng tỉnh với Thần Sữa, vừa cặn xếp hạng 50. Tên là Trần Phương. Cậu ta không học cùng trường với Thần Sữa, tính tình cũng rất khác biệt, một người thì độc đoán, còn người kia thì thận trọng điềm đạm.

Trần Phương có vóc dán nhỏ bé với làn da đen hơi vàng, trông giống như một học sinh Trung học còi cọc.

Trong đội tập huấn quốc gia, điểm trung bình của một số bài kiểm tra sau khi gia nhập đội sẽ được công bố mỗi ngày, Lộc Hành Ngâm xếp thứ 22 trong vòng chung kết toàn quốc, sau khi đến, cậu đã trở thành bom tấn hàng loạt trực tiếp giành vị trí song hạng nhất lý thuyết-thực nghiệm.

Ngay cả Trình Khác cũng bị sốc: "Lộc Hành Ngâm, cậu làm gì trong kỳ nghỉ đông thê?"

Họ là số ít người biết cậu đã trải qua phẫu thuật, Thần Sữa cũng bị sốc: "Cậu không phải làm phẫu thuật sao? Phẫu thuật sọ cũng làm người ta thông minh hơn à???"

Lộc Hành Ngâm cười nhẹ.

Nếu nói bước đột phá của cậu trước khi vào chung kết là do lần đầu tiên cậu hiểu được sự khác biệt giữa "thi" và "đam mê", thì 3 tháng tu dưỡng phẫu thuật này chính là khoảng thời gian để cậu hiểu rõ hơn về chữ "đam mê".

Thực ra để thích hóa học không có chi phí nào cả, chỉ cần thích nó. Bởi vì kinh nghiệm của chính mình, cậu từng hiểu lầm cái giá của việc yêu thích hầu hết mọi người và mọi vật trên thế giới này, cho đến khi cậu đi đến trước cánh cổng quỷ môn quan, cậu mới phát hiện chuyện đó thực sự rất dễ dàng. Những tinh thể kết tủa trong những ống nghiệm đó, sương trắng bốc lên trong ống ngưng tụ—— tất cả những thứ này đều do thế giới xinh đẹp, bí ẩn và phức tạp này ban tặng cho cậu.

Bây giờ cậu thi đấu không phải vì vinh quang, mà vì ý thích của riêng mình.

Trong ba tháng tĩnh dưỡng, cậu giống như nếm một ly nước trái cây đậm đà, không ngừng đọc những sách giáo khoa, đề mẫu và bài kiểm tra, chậm rãi nhìn những từ tiếng Anh phức tạp khó hiểu, cùng những tên người không phổ biến và hay thay đổi đó. Hóa học cho cậu biết sự phức tạp của thế giới từng giây, đồng thời cho cậu biết sự khác biệt mà một sự khác biệt nhỏ có thể tạo ra từ điều tinh tế nhất.

Đây cũng là một thứ xa vời mà cậu thậm chí không bao giờ dám tưởng tượng.

Từ tuần thứ hai trở đi, bầu không khí tập luyện của đội tập huấn quốc gia dần thay đổi, bầu không khí căng thẳng bao trùm, mùi thuốc súng dường như dần nồng nặc hơn.

Những đứa trẻ này đều đã bừng tỉnh sau kỳ nghỉ kéo dài ba tháng, không thể tự chủ bị cuốn hút bởi mọi thứ trong đội. Điện thoại di động bị tịch thu trong đội, chỉ có bảng điểm do huấn luyện viên viết tay và đăng ký treo ngoài cửa phòng huấn luyện, ghi đi ghi lại thành tích của họ sau vòng chung kết toàn quốc. Điểm cá nhân, điểm trung bình và điểm trung bình có trọng số. Mỗi đứa trẻ dần dần được trao cho những trách nhiệm khác nhau đối với thế giới bên ngoài —— từ trường cũ, từ tỉnh của mình.

Năm mươi người, tổng điểm luân chuyển nhiều lần, người đầu tiên và người cuối cùng lần lượt được thay thế, cho đến cuối tuần thứ hai, danh sách cuối cùng gần như cố định —— có học sinh lựa chọn từ bỏ.

Bản thân cuộc đua đội tuyển quốc gia là cơ hội để các tỉnh mở đường cho nguồn tài nguyên cho học sinh kế tiếp, không tiếc mà liều mạng giành lấy. Mỗi khi điện thoại di động được phát sau buổi tập, Lộc Hành Ngâm luôn có thể nhìn thấy một số học sinh trốn sau bức tường, trịnh trọng gọi điện thoại cho huấn luyện viên tỉnh của mình, nói về kết quả.

Khi bố mẹ tôi đến thăm vào cuối tuần, cũng là tiếng nói của một nhóm người đang thảo luận lên kế hoạch cho tương lai bằng giọng nói trầm thấp.



Người đầu tiên rời đội là một cô gái tên Lưu Thương Tùng. Cô đến từ tỉnh Z ở vùng Tây Nam xa xôi, cũng là một tỉnh yếu, cô là cô gái duy nhất của tỉnh Z lọt vào đội tập huấn quốc gia và ký hợp đồng thành công với Đại học Bắc Kinh trong 5 năm qua.

Gia cảnh của cô cũng bình thường, bố mẹ cũng được coi là mới khai sáng —— đội tập huấn quốc gia luôn có hiện tượng nữ ít hơn nam, không phải nữ yếu hơn nam, mà là sự cạnh tranh đó vẫn đồng nghĩa với sự lập dị và lệch lạc chuẩn mực trong mắt của hầu hết các bậc cha mẹ, đã có rất ít bậc cha mẹ có thể ủng hộ con gái đi theo con đường này, thậm chí còn ít hơn nữa đã lọt vào giai đoạn đội tập huấn quốc gia.

Thần Sữa luôn dung giọng điệu thẳng nam lúc nói, cậu ta cũng không lịch sự lắm khi đánh giá các cô gái: "Có rất nhiều áp lực, chắc nhỏ đó được tỉnh mình ưu ái nhiều tài nguyên nhất. Không chừng từ nhỏ đến lớn đều hạng nhất, không nghĩ đến tới đội quốc gia lại đội sổ, dù thế nào cũng không leo lên được, tự nhiên bị tâm lý thôi."

Giờ phút này đã là ngày huấn luyện thứ mười ba.

Thành viên thứ hai rời đội đến từ thành phố G, tức là trường Trung học trực thuộc Đại học G, mỗi khối chỉ nhận hơn 100 người, tỷ lệ ra nước ngoài, Thanh Bắc, chi phí vốn cộng lại lên tới 100%. Tuy rằng cậu đó không nói rõ ràng nguyên nhân rút khỏi đội, nhưng mọi người cũng có thể đoán được —— năm nay đội tập huấn thành phố G thu hoạch bội thu, đội tập huấn quốc gia có sáu người đến từ cùng một trường.

Chỉ có một suất vào đội tuyển quốc gia, và vì học cùng trường, biết khoảng cách giữa mình và các bạn cùng lớp, vì thế chỉ đơn giản muốn bỏ cuộc.

Mà còn có một số người không có can đảm rời đội, không chịu buông tha cho mình, vẫn đang chật vật dưới đáy vực bị loại, chỉ muốn trải qua ba tuần này từ đầu đến cuối. Khoảng cách giữa kết quả của nhóm người này và nhóm trước đó ngày càng lớn, thậm chí khoảng cách có thể lên tới 20 đến 30 điểm.

Dần dần, không còn ai ra ngoài ăn cá quế chiên xù nữa.

Trong phòng huấn luyện, có người đạt kỷ lục bốn ngày rưỡi không ra ngoài ——ăn mì gói ôn bài, buồn ngủ gục xuống bàn, cảm thấy thời gian trở về ký túc xá không thể lãng phí. Ghi nhiều hơn một điểm so với những người khác trong bài kiểm tra có thể khiến ban giám khảo xem xét trong lần đánh giá cuối cùng của đội tuyển quốc gia.

Lộc Hành Ngâm vẫn duy trì một thói quen bình thường. Cậu ngủ tám tiếng mỗi ngày, ôn tập các câu hỏi trong tiết huấn luyện, đến khuya đến phòng thí nghiệm để làm thí nghiệm, lặp lại tần suất tương tự như bài kiểm tra, sau đó trở lại tắm rửa đi ngủ.

Vào ngày thứ hai mươi, bài kiểm tra của đội huấn luyện đột nhiên bị thay đổi và thay thế bằng bài kiểm tra trình độ tiếng Anh —— hầu hết các thí sinh đều không ngờ tới sự sắp xếp này, binh hoang mã loạn. Để cạnh tranh trong tỉnh thi đua, chương trình môn Anh để đại học bình thường còn không tích lũy được, chứ đừng nói đến các thí sinh khoa học tự nhiên không am tiếng Anh.

Lộc Hành Ngâm ban đầu nghĩ cậu sẽ bị bài kiểm tra này làm khó, nhưng điều cậu không ngờ tới là sau khi có kết quả bài kiểm tra, cậu xếp hạng tư.

Hầu hết mười học sinh đứng đầu đều là học sinh đến từ các tỉnh phát triển và các trường nổi tiếng. Không cần phải nói, Sở Tuyền từ nhỏ đã được dạy song ngữ, ra nước ngoài giao tiếp không có rào cản, còn lại học sinh của mấy trường danh tiếng đều đã thực hành chất lượng giáo dục từ nhỏ.

Các cuộc thảo luận về các ứng cử viên đội tuyển quốc gia ngày càng gay gắt hơn. Lộc Hành Ngâm đọc các bài đăng trên Đảo Hoá Học mỗi ngày, thấy có nhiều ý kiến ​​​​khác nhau về các ứng cử viên cho đội tuyển quốc gia.

Số một Sở Tuyền, chắc chắn vào đội tuyển quốc gia, tỉnh đăng cai vòng chung kết, luôn giữ vững phong độ đầu tiên trong cả trận chung kết và thi đua huấn luyện. Với lại bản thân cô ở Đảo Hoá Học có một đống fanboy fangirl, tiếng nói rất có trọng lượng.

Phần còn lại của bảng xếp hạng lại rất thú vị.

Một là Trình Khác.

Cậu hạng mười trong trận chung kết, thành tích trong đội tập huấn luôn ổn định trong top bốn.

Người còn lại là Thần Sữa, cậu ta hạng sáu trong trận chung kết, nhưng biểu hiện của cậu ta trong đội tập huấn hơi thất thường——- tuần đầu tiên hơi chểnh mảng, khiến thành tích có nhiều biến động. Cùng lúc đó, Trần Phương của tỉnh N ở chung ký túc xá với Lộc Hành Ngâm, cũng giữ hạng cao, lọt vào danh sách rút gọn của đội tập huấn quốc gia ở hạng 50 cuối cùng, nhưng cậu đã từ vị trí hạng 50 leo lên dẫn đầu rồi đến hạng 30, tiếp đến là top 20, hiện đã ổn định trong top 5.

Cậu ta và Thần Sữa ở cùng một tỉnh, không biết ai sẽ giành được suất trong đội tuyển quốc gia.

Còn lại là thảo luận suất giữa Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi.

Cố Phóng Vi xếp hạng nhì toàn quốc trong trận chung kết, nhưng hắn đã nghỉ phép dài hạn trong đội tập huấn, chỉ có kết quả lý thuyết trực tuyến mới được đưa vào bảng xếp hạng tổng điểm.

Lộc Hành Ngâm xếp hạng 22 trong cả nước trong trận chung kết, trong đội tập huấn xếp hạng nhì chung cuộc về tổng điểm và điểm trung bình.

Họ cũng ở cùng một tỉnh —— cũng không biết ai sẽ nhận được suất cuối cùng.

Vào ngày cuối cùng của kỳ thi trong tuần thứ ba, Cố Phóng Vi vội vã quay lại.

Dù điểm trung bình trước đây được đưa vào tiêu chí tuyển chọn thành viên đội tuyển quốc gia, nhưng điểm nổi bật vẫn là kết quả thi hôm nay.

Bài kiểm tra viết được tổ chức tại thư viện của Đại học Dương Liễu, độ khó của các câu hỏi kiểm tra tương đương với các câu hỏi của vòng chung kết quốc gia.

Sau khi Lộc Hành Ngâm làm xong, cậu không cảm thấy bất kỳ sự cản trở rõ ràng nào, vì vẫn còn một khoảng thời gian, nên cậu kiểm tra lại lần nữa.

Cậu và Cố Phóng Vi ở trong cùng một phòng thi, khi cậu lật bài thi nhìn lên, cậu tình cờ thấy Cố Phóng Vi cũng đã ngừng viết. Đang chống cằm nhìn cậu, đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh sao, cũng không biết đã nhìn cậu bao lâu rồi.

Nửa bên mặt Lộc Hành Ngâm bỏng rát, cụp mắt xuống tiếp tục kiểm tra bài thi.

Thi lý thuyết xong, mọi người ra khỏi thư viện. Với cách ra đề thi của vòng chung kết quốc gia năm nay làm cơ sở, sau phần thi lý thuyết, những học sinh nhạy bén với kiểu câu hỏi ít nhiều đã thống nhất chung —— độ khó của bài thi lý thuyết ở mức vừa phải, nên thí nghiệm chắc chắn có ổ voi!

Các thí sinh lần lượt nhận áo blouse trắng đã được khử trùng, xếp hàng vào phòng thí nghiệm, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Lộc Hành Ngâm bước đến bàn thí nghiệm thì nhìn thấy đề bài chọn lục thực hành lần này, đề thực hành được viết trên sách báo cáo thí nghiệm màu trắng:

"Axit carminic là một chất giống như sắc tố antraquinone hòa tan trong nước, dạng bột màu đỏ sẫm, phân tử có cực, do phân tử chứa 8 nhóm hydroxyl và 1 nhóm cacboxyl, nhóm hydroxyl và nhóm cacboxyl có tính ưa nước mạnh nên axit carminic rất dễ tan trong nước và tương đối dễ tan trong Methanol, formic axit, dimethyl sulfoxide và các dung môi phân cực khác; hòa tan kém trong các dung môi không phân cực hoặc phân cực yếu nhưether, ethanol, ether dầu mỏ, toluene, benzen, dầu mỡ; không có điểm nóng chảy và điểm sôi rõ ràng, lúc nhiệt độ tăng lên màu đậm hơn; axit carminic kết tinh từ dung dịch nước là tinh thể màu đỏ tươi ở 130 ° C và phân hủy ở 250 ° C. Dung dịch nước của axit carminic có tính axit và các phân tử có trạng thái cân bằng phân ly trong dung dịch nước."

Trên bàn thí nghiệm đều có đặt một gói trùng rệp son, đỏ au, khô như đá.

Người bên cạnh đã mắng: "Rệp son —— cái cuộc thi này con cho người làm không thế? Aaaaaaaaaaaaa, bố đây ghét sâu bọ nhất!"

Lộc Hành Ngâm nhặt đôi găng tay cao su lên cẩn thận đeo vào, dùng nhíp gắp ra một con côn trùng rệp son, nhẹ nhàng bóp nát nó trên đầu ngón tay, màu đỏ son rõ ràng lập tức lưu lại trên đôi găng tay màu vàng nhạt. Con sâu nhỏ này hình như được nhét thuốc nhuộm đầy cả cơ thể, giống như một con sâu giả được nhồi bằng các hạt sắc tố cứng.

Tính nhuộm màu rất mạnh, năng suất có lẽ cao.

Lộc Hành Ngâm nhìn lại những lọ thuốc thử được đặt trên bàn thí nghiệm.

Dung dịch nước có tính axit, nên thường sử dụng natri hydroxit để chuẩn độ, có nhiều chất chỉ thị tùy chọn.

Nhưng đây là cái hố đầu tiên trong thí nghiệm —— bản thân axit carminic là một chất chỉ thị chuẩn độ.

Không cần chất chỉ thị nào khác cả.

Các thí nghiệm trước diễn ra theo quy trình bình thường cho đến khi chuẩn độ, chuyển động của Lộc Hành Ngâm ngày càng chậm hơn.

Một người nào đó bên cạnh cậu cũng thực hiện khâu chuẩn độ, tiếp tục nhỏ giọt theo tốc độ chuẩn độ thông thường, không ai chú ý đến sự bất thường ở đây của Lộc Hành Ngâm.

Lộc Hành Ngâm do dự một chút.

Màu carmine đậm đến mức khó nhìn thấy điểm kết thúc, cái khó này không kém việc yêu cầu một thằng con trai chọn đúng một màu trong vô số cây son giống nhau.

Cậu chỉ nhìn thấy đổi màu một chút, nhưng cậu không thể chắc chắn đây có phải là điểm cuối chuẩn độ hay không —— nếu nó dừng lại ở đây, hiệu suất chỉ khoảng 30%.

Nhìn nó thế nào cũng đang chuẩn độ sai.

Tóc cậu hơi ướt, cậu không biết có nên đặt chiếc buret trong tay xuống hay không, cho đến khi nghe giáo viên thông báo còn năm phút nữa, Lộc Hành Ngâm mới mím môi cất pipet đi.

Cậu tin vào trực giác của mình, coi đó như một canh bạc.

Cậu bước ra khỏi phòng thí nghiệm, thở phào một hơi.

Mọi người xung quanh bắt đầu hỏi: "Tỷ lệ sản xuất của cậu là bao nhiêu?"

"99,7%."

"Gần như vậy."

...

Lộc Hành Ngâm ôm cặp sách đi tới, song song đi với Cố Phóng Vi. Hắn cũng hỏi cậu: "Sản lượng của em là bao nhiêu?"

"99%, nhưng em không chắc lắm. Em không nghĩ thí nghiệm này diễn ra tốt đẹp như vậy." Cố Phóng Vi nhận thấy sự kỳ lạ của cậu, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Lộc Hành Ngâm lắc đầu chỉ mỉm cười, "Chỉ là thí nghiệm của em bị lật xe rồi, không có gì."

*

Kết quả của kỳ thi tuyển chọn được công bố vào ngày hôm sau, sau đó, ngoại trừ bốn thành viên được chọn vào đội tuyển quốc gia, đây sẽ là buổi xuất ngũ và cũng là điểm cuối cho tất cả thi đua sinh hóa học.

Chiều cùng ngày, Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi trốn khỏi buổi thuyết trình và ra ngoài ăn cá quế chiên xù.

Có pháo hoa bên ngoài trường Đại học Dương Liễu, họ xếp hàng rất lâu và cuối cùng đã đến cửa hàng khá nổi tiếng trong giới thi đua sinh. Vào buổi chiều, cửa hàng đông đúc, hai người đợi rất lâu sau khi lấy số, cuối cùng cũng đến một chiếc bàn hẹp dành cho hai người.

Rõ ràng là bàn hai người, mỗi một bên có dãy ghế, Cố Phóng Vi nhất quyết chen lấn ngồi cùng cậu: "Ngồi riêng kẻo lạnh, ngồi cạnh em cho ấm."

Hắn vẫn vươn tay nắm tay cậu theo thói quen.

Thân thể Lộc Hành Ngâm ngày càng tốt hơn, một ví dụ là ngay cả trong mùa đông, lòng bàn tay của cậu trở nên hơi ấm, thay vì luôn lạnh như bình thường. Cố Phóng Vi nắm các đầu ngón tay trong tay nhẹ nhàng nắm lấy chúng, trong khi Lộc Hành Ngâm có chút lo lắng, nhìn tới nhìn lui, nhìn trái nhìn phải. Tuy nhiên, mùa đông họ mặc quần áo dày vào, không ai chú ý đến họ.

Cá quế chiên xù và các món ăn phụ khác được bưng lên. Đồ ăn ở Tô Châu và Hàng Châu ở đây có vị ngọt, cho dù không ngọt, thì cũng có vị hơi mặn, nhưng cửa hàng bọn họ đến hôm nay rõ ràng đã thực hiện đến cùng "Nêm đường nhiều không mất tiền" —— Cố Phóng Vi chọc một đũa gọi đậu phụ Ma Bà cay, thấy nó được phủ một lớp nước đường.

"Ngọt lắm." Cố Phóng Vi chỉ vào món ăn này, nhưng Lộc Hành Ngâm không tin: "Cái này sao ngọt được."

Sau khi xuất viện, cậu phải ăn thanh đạm, vừa cúi đầu xuống Đối với dầu sền sệt và ớt bột, vừa mới cúi đầu, hơi thở ấp áp tiến gần lại. Cố Phóng Vi nghiêng đầu hôn cậu, đầu lưỡi chạm nhẹ vào môi cậu.

"Đúng ngọt thật."

Xung quanh có rất nhiều giọng nói, Lộc Hành Ngâm bị hắn hôn, hốt hoảng đến mức làm rơi thìa, có tiếng leng keng tinh xảo lanh lảnh, khiến người khác phải quay đầu lại nhìn họ.

Tai của Lộc Hành Ngâm đỏ đến mức chảy máu, Cố Phóng Vi định đưa tay xoa đầu cậu, nhưng hai người đàn ông vẻ hung thần ác sát đột nhiên xông vào cửa —— tay Cố Phóng Vi đột ngột dừng lại.

Hai người đàn ông xấu xa này, một người là huấn luyện viên trưởng của đội tập huấn quốc gia, người kia là Trần Xung đã vài tháng không gặp.

Hai người lập tức ngồi xuống đàng hoàng.

Thấy hai người ngày càng đến gần, Cố Phóng Vi che chở Lộc Hành Ngâm sau lưng, căng da đầu mở miệng nói: "Đã thi xong rồi nha thầy, bọn em trèo tường không bị đội phạt mà?"

"—— phạt cái rắm." Trần Xung đảo mắt, liếc nhìn bàn ăn của bọn họ, xua tay, "Phục vụ gói đồ ăn của hai đứa nhó này mang đi dùm, chúng ta có chuyện cần trở về nói."

Cố Phóng Vi và Lộc Hành Ngâm nhìn nhau, đồng thanh hỏi: "... Đội tuyển quốc gia? "

"Đúng, cả hai em đều đi với thầy kiểm tra dữ liệu." Trần Xung nói. "Nhưng đừng quá vui mừng, mười người đứng đầu đều đang tiến hành kiểm tra số liệu."

Hai người bọn họ chỉ mới ăn một miếng đậu hũ —— Lộc Hành Ngâm thậm chí còn chưa ăn đậu hũ, đã bị kéo đi một cách khó hiểu.

Trong xe, Lộc Hành Ngâm nghe thấy huấn luyện viên trưởng nói: "Có hai tình huống trong cuộc thi tuyển chọn này. Một là học sinh xếp thứ nhất từ ​​bỏ vị trí của mình trong đội tuyển quốc gia vì ký hợp đồng với nước ngoài hạn chế nhập cảnh, cho nên xem như bỏ suất đội tuyển quốc gia. Cũng chính vì lý do này mà học sinh hạng nhì đã trở thành người bị hoãn đầu tiên. Suất vào đội tuyển quốc gia của Lộc Hành Ngâm sẽ được xác nhận lại, nếu việc xem xét dữ liệu được thông qua thì ổn thoả."

Lộc Hành Ngâm ngơ ngẩn: "—— em?"

"Là em." Huấn luyện viên lật qua sổ báo cáo đưa cho cậu nhìn, "Lý thuyết 99.7, thực hành tròn điểm. Trong thí nghiệm sản lượng rệp son, đội tập huấn có 50 người, chỉ có hai học sinh làm đúng."