Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 3 - Chương 51: Vân tan, Hương tàn



Tronglều trại giam giữ phạm nhân có một bếp lửa nhỏ, thế nhưng nhiệt độ của nó mỏngmanh đến mức không cách nào ngăn cản được cái lạnh tràn qua khe hở từ bốnphương tám hướng. Tình trạng của Vân Hương vẫn ổn, khoác một chiếc áo choàngcũ, ngồi trên ghế dài, mặt cắt không còn giọt máu nhưng thân thể không bị tổnthương nào.

Tôi vàTiêu Huyên đi vào. Cô ấy nhìn thấy tôi, lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Đókhông phải nụ cười vừa dịu dàng, thân thiết vừa ngây thơ như ngày thường, mà làmột nụ cười hổ thẹn, bất đắc dĩ, mang theo chút trưởng thành. Gương mặt vốnquen thuộc không gì sánh được của cô ấy bỗng nhiên trở nên xa lạ đối với tôi,bản thân cô ấy cũng giống như lớn hơn độ tuổi nên có rất nhiều.

Tôi ngỡngàng. Không gặp cô ấy thì muốn gặp, gặp được cô ấy rồi lại không biết phải làmgì.

“Tỷ.”Chính Vân Hương là người mở miệng trước, cô ấy nói: “Muội xin lỗi.”

Chỉ bachữ đã khẳng định tất cả lời nói của Tiêu Huyên.

Tôimuốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không cách nào phát ra tiếng.

Cô bénày, ngay từ ngày đầu tiên tôi bước chân tới thế giới này, đã làm bạn cùng tôi,dùng sự thân thiện, săn sóc, chăm chỉ của mình khiến tôi chậm rãi thích ứng vớithời đại này, mở ra một cuộc sống mới. Thế nhưng kết quả là, tôi phát hiện ra,tôi căn bản không hiểu gì về cô ấy.

VânHương lại bình tĩnh đến đáng sợ.

“Tỷ,muội bị trừng phạt đúng tội, tỷ đừng đau lòng vì muội. Muội phụ sự tin tưởngcủa tỷ, hại chết rất nhiều người. Dân chúng bị bệnh mà chết ở thành Xích Thủy,hàng nghìn binh sĩ bị bán đứng mà chết trên chiến trường. Đây đều là tội nghiệtcủa muội. Muội đã lừa dối mọi người, là lỗi của muội.”

Tôigiãy ra khỏi bàn tay Tiêu Huyên, chạy tới trước mặt cô ấy.

“Nhađầu ngốc này! Muội… Vì sao muội lại như vậy? Vì sao?”

VânHương ngẩng đầu, dịu dàng cười với tôi.

Mành bịxốc lên, Lục Dĩnh Chi và Tống Tử Kính cùng đi vào.

VânHương không nhìn bọn họ, chỉ nói: “Muội vốn tên là Phù Dung. Không phải họTriệu, cũng không xác định họ gì. Chính vì như vậy, ở Triệu gia, muội và mẹmuội chưa được sống qua mấy ngày an lành. Cho đến khi muội mười lăm tuổi, TriệuKhiêm tập trung muội và một vài cô bé, cậu bé từ các nơi tìm đến lại một chỗ,dạy bọn muội võ công, y dược. Khi đó muội mới biết, muội là một quân cờ củaTriệu gia.”

Ánh mắtcô ấy nhìn về một góc của lều bạt: “Bọn chúng cho bọn muội ăn một loại độc, cứsáu tháng lại phát tác một lần, chỉ có bọn chúng mới có thuốc kìm hãm. Ngườitrúng độc, thân thể già đi nhưng bề ngoài không có nhiều biến đổi.”

Tôirùng mình một cái.

“Khôngsai.” Vân Hương mỉm cười gật đầu: “Ba năm nay, tuy đã cố gắng che giấu nhưng bềngoài vẫn chỉ dừng ở mười lăm tuổi. Những ai cẩn thận đương nhiên sẽ nhìn ramanh mối.”

“Độc đókhông thể giải sao?” Tôi kêu lên.

VânHương lắc đầu: “Độc này, trong “Thu Dương lục bút” đã viết khó giải, tỷ đã từngđọc cho muội nghe.”

Tôinghẹn lời, cũng mơ hồ nhớ tới một việc như thế.

“Muộiđược huấn luyện bốn năm, sau đó được phái đến Tạ gia. Chuyện sau đó, tỷ biết cảrồi đấy.” Vân Hương cúi đầu.

“Muội…”Tôi lúng túng, không biết nên nói gì: “Muội… Không cần… nghe theo bọn chúng…”

“Mẹmuội còn ở trong tay bọn chúng.” Vân Hương nói: “Muội chỉ có thể nghe theo bọnchúng.” Cô ấy cười khổ, sau đó rơi nước mắt.

Rồi VânHương ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tử Kính, cười vô cùng dịu dàng: “Ta không hậnhuynh. Từ lâu ta đã biết huynh sẽ không để tâm đến một Vân Hương vô cùng bìnhthường này, chỉ là, ta luyến tiếc cơ hội này, luyến tiếc cơ hội có thể ở gầnbên huynh. Có lẽ huynh đã sớm quên, năm năm trước, dưới cây cầu Lục Thủy, huynhtừng lao vào trong nước cứu một tiểu cô nương.”

Trêngương mặt luôn bình tĩnh của Tống Tử Kính hiện lên vẻ ngẩn ngơ, sau đó chuyểnthành kinh ngạc.

“Đólà…”

“Đó làta.” Lúc này, từng hành động, cử chỉ của Vân Hương đều hiện ra vẻ chín chắn củađộ tuổi thật sự: “Ta ra ngoài đảm nhận nhiệm vụ, trên đường sinh biến, suýtchút nữa chết chìm trong nước. Huynh cứu ta lên, chữa thương cho ta, không chêta vì trúng độc mà bề ngoài hoàn toàn thay đổi, nhận ta làm tiểu muội. Sau đó,ta bỏ đi không lời từ biệt, thế nhưng ta vạn lần không muốn. Huynh biết đấy, đólà lần đầu tiên ta cảm nhận được sự quan tâm, thương yêu từ một người ngoài mẹta.”

Tống TửKính ngơ ngác nhìn Vân Hương.

VânHương bỗng tươi cười vô cùng xinh đẹp, nói: “Còn một chuyện nữa, nhất định phảinói cho huynh. Sau đó huynh trở thành tri kỷ của quận chúa Dương thành, huynhcó biết những bức thư cô ta viết cho huynh đều do ai viết không?”

Cuốicùng, sắc mặt Tống Tử Kính hoàn toàn thay đổi.

VânHương cười vô cùng cay đắng: “Khi đó ta nhận mệnh ẩn nấp trong phủ quận chúa đểgiám thị, làm nha hoàn trong phòng cô ta. Quận chúa Dương thành đó tài trí bìnhthường, trời sinh hiếu thắng, một lòng muốn kết bạn cùng huynh. Nghe nói taxuất thân là con gái tú tài, lập tức muốn ta viết thơ thay cô ta để kết giaovới huynh.”

Vẻ mặtTống Tử Kính đầu tiên là ửng đỏ, sau đó chuyển thành trắng xanh, nhẹ nhàng luivề phía sau một bước. Đừng nói đến anh ta, ngay cả tôi nghe được chuyện nàycũng nghẹn họng, khó có thể tin.

Giọngđiệu của Vân Hương lại vui mừng lên: “Không ngờ huynh lại hồi âm, còn hết lờikhen ngợi ta thi từ thuần khiết, chữ viết rõ ràng, nhẹ nhàng khoan khoái, hồnnhiên chân thật, khiến huynh nhìn với cặp mắt khác xưa. Bức thư này, ta còn giữđến tận bây giờ.”

Cô ấynhoẻn miệng cười với Tống Tử Kính, quyến rũ động lòng người.

“Giờnghĩ lại, tuy gần đây huynh thân cận ta, tốt với ta, thực ra cũng chỉ vì giámthị ta. Huynh căn bản sẽ không thích ta. Nhưng ta cảm thấy chuyện này cũngđáng. Có bức thư chân thành đó, ta nghĩ đời này của ta sống thật đáng giá.”

Sắc mặtTống Tử Kính nặng nề, hé miệng muốn nói gì đó lại không phát ra âm thanh.

Dườngnhư Vân Hương không biết Tống Tử Kính từng ái mộ cô gái đã thư từ qua lại vớianh ta.

Tôi vộinói: “Vân Hương…”

“Tỷ!”Vân Hương quay về phía tôi: “Mặc dù thật ra muội còn lớn hơn tỷ vài tuổi, nhưngtỷ luôn chăm sóc muội, bảo vệ muội, dạy muội thật nhiều thứ, đối xử với muộinhư vậy, ngoại trừ mẹ muội và Tống tiên sinh, chỉ có tỷ là người thứ ba. Muộigọi tỷ một tiếng tỷ cũng không thẹn.”

Nướcmắt tôi liên tục rơi xuống, vừa lo lắng vừa sốt ruột: “Muội nói gì vậy…”

“Muộicó lỗi với tỷ, đã phụ sự tín nhiệm của tỷ. Tới giờ phút cuối cùng tỷ vẫn tintưởng muội, nếu không có tỷ, tội nghiệt của muội không biết còn sâu nặng đếnnhường nào. Mỗi lần nghĩ đến tỷ, muội đều áy náy, đau khổ đến mức sống khôngbằng chết. Tỷ yên tâm, muội chưa từng nói với Triệu gia thân phận của tỷ, muộinói khi qua sông, Tạ Chiêu Hoa đã chết đuối, bọn chúng không hề nghi ngờ, vìvậy mới không làm người nhà họ Tạ khó xử.”

“Tỷbiết! Tỷ biết!” Tôi nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Vân Hương. Không hiểu sao,tôi đột nhiên cảm thấy cô ấy có chút kỳ quái. Vì sao cô ấy lại không ngừng nóira tất cả như thế?

VânHương cũng nắm chặt tay tôi, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Huyên, và cả Lục DĩnhChi đứng sau anh ấy.

Cô ấycười lạnh: “Vương gia tính sai rồi, nếu Triệu Khiêm yêu thương ta, ngày đó đãkhông coi ta là quân cờ mà xếp ta vào Tạ gia.”

Sắc mặtTiêu Huyên trầm xuống, nhưng vẫn điềm tĩnh trả lời: “Ta đã biết trước sẽ có cụcdiện này. Ngươi còn lời nào muốn nói không?”

Tôisửng sốt, vì sao lời này lại kỳ quái như vậy?

VânHương nói: “Ngươi cũng được xem như một anh hùng. Tỷ tỷ của ta vì ngươi mà chịunhiều khổ sở, oan ức như vậy, ngươi nhất định phải tốt với tỷ ấy.”

Tôikinh ngạc: “Vân Hương?”

TiêuHuyên nghiêm mặt, trong giọng nói toát ra cái lạnh cắt da cắt thịt: “Kẻ nàođang làm gì, trong lòng ta đều biết rất rõ.”

LụcDĩnh Chi lập tức bất an liếc mắt nhìn anh.

VânHương gật đầu, nhìn về phía tôi: “Tỷ, muội có thể cầu xin tỷ một việc cuối cùngkhông?”

Tôi vộivàng gật đầu: “Muội nói đi!”

“Mẹ muội,vẫn còn ở Triệu gia. Tỷ có thể giúp muội tìm bà, thay muội hiếu thuận với bàkhông?”

“Khôngcó vấn đề gì!” Tôi lập tức đồng ý: “Đến lúc đó tỷ dẫn muội đi tìm bà ấy.”

VânHương cười khổ: “Đây đều vì mẹ muội. Có lẽ muội không thể tránh được, nhưngnhất định phải bảo vệ bà…”

Tiếngnói vừa dứt, tay Vân Hương sờ qua bên hông tôi, bóng người như bắn về phía TiêuHuyên. Một ánh sáng chói mắt lạnh lẽo lóe lên, tôi cảm thấy hoa mắt, bóng ngườinhanh nhẹn, mạnh mẽ của Vân Hương đã di chuyển tới trước mặt Tiêu Huyên, daogăm trong tay đâm thẳng về phía tim của anh ấy. Tiêu Huyên lập tức lùi về phíasau, nhưng chân giẫm phải mấy thanh củi, bước chân trượt đi.

Tống TửKính vốn đang tâm trạng hỗn loạn, lúc này muốn xông lên ứng biến đã không kịpnữa.

Tôi hámiệng, tiếng hô sợ hãi còn chưa bật ra, một bóng người màu đỏ đã nhào vào trênngười Tiêu Huyên. Tia sáng lạnh kia đâm thẳng vào lưng cô ta.

Đúnglúc này, Tống Tử Kính vọt tới cản lại, chưa kịp nghĩ đã ra tay. Thân thể nhỏgầy của Vân Hương bật ngược ra, nặng nề ngã trên mặt đất.

Đầu tôinhư bị búa tạ đập vào, choáng váng quay cuồng môt vòng rồi mới đứng dậy nhàotới ôm lấy Vân Hương.

Sắc mặtcô ấy trắng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn chảy ra một vệt máuđen.

Tôi tứcgiận trừng mắt nhìn về phía Tống Tử Kính, vẻ mặt anh ta xám ngắt, khiếp sợ đếncực điểm, ngẩn người nhìn chính bàn tay mình.

“DĩnhChi?” Tiêu Huyên nâng Lục Dĩnh Chi dậy.

Mộttiếng gọi này của anh ấy khiến trái tim đã đau đến chết lặng của tôi bị cắtthêm một đao.

Một taytôi đè lên mạch của Vân Hương, một tay sờ tìm chai dược trên người. Ra ngoàivội vàng, trên người chỉ mang theo thuốc trị thương, thế nhưng rõ ràng VânHương đã uống độc dược. Cô ấy gấp gáp thở dốc, hàm răng cắn chặt, thân thể cứngnhắc.

Độc côấy uống hẳn là trộm từ chỗ tôi. Số độc dược tôi phối rất hữu hạn, nhưng pháttác rất nhanh, độc phát ắt mất mạng, cũng không có gì đau đớn. Vì vậy, gươngmặt Vân Hương vẫn còn mang nụ cười, giống một đứa trẻ đã thực hiện được mong ước.

Tôihoảng loạn, mấy chai dược trong túi lăn đầy đất, nhưng không một loại nào cótác dụng.

VânHương đột nhiên ngừng co giật, mềm nhũn trong lòng tôi.

“Không!Vân Hương, không!” Tôi ôm lấy Vân Hương, dùng sức lay cô ấy: “Kiên trì! Tỷ sẽđưa muội trở về!”

Tôidùng sức bế cô ấy dậy, thế nhưng tôi bệnh vừa khỏi, tứ chi không còn chút sứclực, hoàn toàn không ôm lên được.

Tống TửKính còn ngẩn người đứng một bên.

Tôi gàolên với anh ta: “Anh còn ngẩn người ra đấy làm gì?”

Anh tachấn động mãnh liệt, bước tới trước một bước.

VânHương lại ho ra một ngụm máu đen, sau đó hoàn toàn không cử động nữa. Nước mắttôi rơi xuống như một chuỗi trân châu.

“Muộilàm gì vậy? Chuyện này là thế nào?”

Cô ấychỉ cười nhìn về phía Tống Tử Kính đang đứng bên cạnh, hạnh phúc và mãn nguyện,giống như tất cả tâm nguyện đều đã được thực hiện.

Tống TửKính lảo đào lùi về sau một bước, vẻ mặt khiếp sợ, kinh ngạc, đau khổ, hối hận.

VânHương vẫn cười, vẫn cười. Tôi sờ lên mạch của cô ấy lần nữa, đã là một khoảngkhông tĩnh lặng.

“Không…”Tôi vùi đầu khóc thét, toàn tân run run.

TiêuHuyên đang gọi tên tôi, tôi không để ý. Anh ấy đành ôm lấy Lục Dĩnh Chi lao rakhỏi lều.

Tôi chỉôm lấy người bạn đã mất, cảm thấy trời đấy chao đảo, toàn bộ thế giới đều khôngcòn tồn tại.

Cô bénày, lương thiện, vô tội, không thể làm chủ bản thân, giãy dụa để sinh tồn trênthế giới này, thế nhưng, rốt cuộc có ai sẽ đi cùng cô ấy, có ai có thể chânchính thương yêu cô ấy?

Đếncuối cùng, tuy cô ấy mỉm cười mà chết, lại không thể nhắm mắt.

“VânHương….!!!”

TrịnhVăn Hạo như một con sư tử đánh mất trái tim chạy ào vào trong trướng, nhìn thấyVân Hương trong tay tôi, muốn nhào tới, lại không biết thế nào, chỉ đứng tạichỗ, không cách nào nhúc nhích.

Tôingẩng đầu nhìn cậu ta.

Cậuthiếu niên đánh mất linh hồn.

Cậu talà một chàng trai tốt, chỉ tiếc đã tới chậm một bước, lỡ bước cả đời.

TrịnhVăn Hạo lắc đầu.

Tôicười lạnh: “Cô ấy được giải thoát rồi, cậu lắc đầu cái gì?”

Thânthể Trịnh Văn Hạo lảo đảo.

Tôi cúiđầu, nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên khóe miệng Vân Hương, sau đó khép hai mắtcủa cô ấy lại.

“Cô bénày, thật có mắt nhìn người. Cần gì ai? Có tỷ ở đây, không ai có thể động vàomuội.”

TrịnhVăn Hạo phát ra tiếng nức nở khổ sở, giống như một con thú bị thương.

Tôinói: “Cũng tốt. Không ai có thể tổn thương con bé nữa.”

TrịnhVăn Hạo phát ra một tiếng gầm nhẹ, trên mặt loang loáng ánh nước. Sắc mặt cậuta biến đổi, quay đầu xông ra ngoài.

Từ khibắt đầu đến giờ Tống Tử Kính vẫn đứng trong một góc lều, giống một tượng đá.Anh ta luôn coi Vân Hương là một gian tế, là một cô bé ngưỡng mộ anh ta, lạikhông biết tình cảm năm đó của chính anh ta sâu nặng đến nhường nào. Tống TửKính à Tống Tử Kính, thông minh cơ trí, tỉnh táo lạnh lùng, kết quả lại tự hạimình cả đời. Nhưng, anh có hối hận hay không?

Trongtrái tim tôi chỉ tràn đầy bi thương.

Tôinói: “Tôi muốn đưa Vân Hương đi.”

Tống TửKính dường như còn đang ở trong mộng chưa tỉnh, đôi mắt mở lớn không nói đượcmột lời.

Tôi tựý gọi hai tiểu binh tới, đưa Vân Hương về nhà.

Nếu côấy đã lấy chết để tạ tội, vậy hẳn có thể an bình nằm xuống rồi.

Tôi vàĐồng Nhi giúp Vân Hương đổi một bộ trang phục đẹp đẽ, rửa mặt, chải đầu cho côấy. Cô ấy nằm đó, yên bình, giống như đang ngủ, gương mặt được tô điểm hồnghào, chỉ là, bàn tay đã lạnh đến trắng bệch.

Bọn HảiĐường đều tới, ở bên cạnh nhìn, hai mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì mớitốt. Dù sao Vân Hương cũng là gian tế, cũng đã hại chết người. Dù tình cảm củabọn họ với tôi có sâu đậm thế nào cũng không thể dao động nguyên tắc này.

Tôikhông ngừng rơi nước mắt, đến khi Vân Hương nhập niệm mới ngừng. Chỉ là, tráitim rất đau, nặng nề, quặn xoắn, làm thế nào cũng không thể thả lỏng được.

VânHương đã trả giá vì những chuyện cô ấy làm, vậy những đau khổ cô ấy phải chịu,ai sẽ bồi thường cho cô ấy đây?

Tôingồi bên cạnh cô ấy, ghé mình lên giường, cảm thấy sức lực đã bỏ mình mà đi,ngay cả năng lực để suy nghĩ cũng không còn.

Bênngoài đột nhiên vang lên tiếng hô to gọi nhỏ của mấy cô gái.

ĐồngNhi hoảng sợ chạy vào, kêu lên: “Tiểu thư, vương gia phái người đến, vây sânbắt người, còn muốn đuổi hết những người không phận sự ra ngoài.”

Tôithoáng suy nghĩ, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ váy.

“Vâysân?”

ĐồngNhi bất an nói: “Chính vì chuyện Vân Hương tiểu thư ám sát vương gia. Ngay cảtiểu thư bọn họ cũng hoài nghi rồi.”

Tôihỏi: “Có bao nhiêu người? Là ai mang binh tới?”

“LàViệt thị vệ.”

Tôi đẩycửa đi ra ngoài, bên ngoài quả thật ánh đao loang loáng, nón giáp trùng điệp,đèn đuốc sáng rực. Binh sĩ đã vây cái sân nhỏ của tôi chật như nêm cối.

ViệtPhong dẫn theo thuộc hạ trong Yến quân, cùng một đám người khác giương cung bạtkiếm, giằng co ở cửa.

“Trầntrung tướng.” Ngữ khí của Việt Phong vô cùng nghiêm khắc: “Mạt tướng phụng mệnhvương gia, niêm phong chỗ ở của thích khách, đồng thời bắt giữ những người liênquan chờ thẩm vấn. Ngươi ngăn cản công vụ của ta chính là chống lại mệnh lệnh củavương gia!”

Tướnglĩnh đối phương cũng hùng hồn nói: “Việt thị vệ, tại hạ cũng phụng mệnh Lụcnguyên soái tới bắt đồng đảng của thích khách. Ngươi không giao người ra đây,chẳng lẽ muốn bao che gian tế hay sao?”

Khẩukhí thật độc!

ViệtPhong bình tĩnh trả lời: “Ở chỗ này của mạt tướng chỉ có người hiềm nghi, khôngcó đồng đảng của thích khách. Thứ lỗi cho mạt tướng không thể giao ra ngườiTrần trung tướng cần!”

Đốiphương bị cãi lại, nổi trận lôi đình: “Tại hạ muốn bắt y sư A Mẫn, tỷ tỷ củathích khách chính là đồng đảng!”

ViệtPhong chậm rãi hỏi: “Sao? Hai canh giờ trước vương gia bị đâm, ngay cả côngđường cũng chưa thăng, tra hỏi cũng chưa, các ngươi đã biết ai là đồng đảng củathích khách rồi? Lẽ nào Lục nguyên soái đã tra xét từ trước?”

Trầntrung tướng kia bị chặn họng đến mức không nói nên lời. Nếu Lục nguyên soáichưa tra xét thì không có tư cách để bắt tôi, nếu đã tra xét, vậy vì sao khôngbảo vệ, để vương gia bị đâm? Bất kể hắn ta trả lời thế nào đều không xong.

Việt Phongcười lạnh, vung tay lên, thuộc hạ lập tức bao quanh chỗ ở của tôi.

“Tại hạphụng mệnh vương gia, điều tra sự kiện ám sát lần này, phong tỏa nơi ở của kẻtình nghi. Những người khác chưa được cho phép không được ra vào. Những ngườikhông có nhiệm vụ…” Anh ta tăng thêm ngữ khí: “Không được tiếp cận trong vònghai trượng!”

“Ngươi!”Trần trung tướng tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Thuộc hạ của hắn sợ hắn làm rachuyện gì quá khích, vội vàng kéo hắn lại, ghé vào lỗ tay hắn nói thầm vài câu.

Trần trungtướng khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, tuy còn vô cùng không cam lòng nhưng ViệtPhong có đầy đủ lý do, thái độ cứng rắn, hắn cũng không thể làm được gì. Cuốicùng, hắn đành căm giận dẫn quân Lục gia quay đầu bỏ đi.

ViệtPhong xoay người lại, nhìn thấy tôi, lập tức hành lễ.

Tôi rấtkhông được tự nhiên, vội vàng chào anh ta: “Việt thị vệ không cần khách khí nhưvậy.”

ViệtPhong lại trịnh trọng nói: “Thế cục bức thiết mới phải khiến tiểu thư ở đây mộtthời gian. Xin tiểu thư đừng oán giận vương gia, người cũng bất đắc dĩ mới rahạ sách này.”

Tôi bĩumôi: “Đương nhiên. Đương nhiên rồi.”

Lụcgia.

LụcDĩnh Chi bị thương giữa lưng, tôi tận mắt nhìn thấy, đó là trọng thương. Lầnnày, Lục gia nhất định sẽ không từ bỏ ý định. Vân Hương đã chết, bắt người chếtvô dụng, chỉ có tôi còn sống. Hơn nữa, tôi còn ngăn cản phía trước con đườngtiến tới ngôi vị hoàng hậu của Lục Dĩnh Chi.

Lục giatốn nhiều sức lực như vậy để đối phó tôi, sợ rằng đã biết tôi là Tạ Chiêu Hoa,là người nhà họ Tạ.

Khi sựviệc liên quan đến cả một gia tộc, ảnh hưởng sẽ hoàn toàn không giống như trướcnữa.

Tôi túctrực bên linh cữu của Vân Hương. Để bảo tồn di thể của cô ấy, trong phòng khôngnhóm lửa. Chúng tôi lại không thể ra ngoài, đành phải tìm tới một ít nến sápong, sau đó tự mình cắt tiền giấy. Cắt một tờ, đốt một tờ, trong ánh lửa vàkhói bụi bập bùng, từng chút, từng chút hồi ức trôi về.

Ảnhhưởng mà cô ấy để lại thật lớn, thế nhưng khi còn sống cô ấy lại thật nhỏ bé.

Một thịnữ không ai biết đến, được phái đi hầu hạ một tiểu thư ngớ ngẩn, gặp được tôi,dẫn cô ấy rời khỏi Tạ gia, mang theo cô ấy tiếp xúc với thế giới rộng lớn, đểcô ấy có cơ hội tiếp cận người mà cô ấy yêu say đắm. Sự tồn tại của cô ấy luônthật mỏng manh, cho dù cô ấy lên tiếng cũng không ai chú ý. Đến bây giờ tôi vẫnkhông thể tin rằng những chuyện này xuất phát từ bàn tay cô ấy, không thể tinrằng, cuối cùng, người liều mạng ám sát Tiêu Huyên chính là cô ấy.

Cho dùlà tôi, cũng chỉ coi cô ấy là một cô em gái mềm yếu cần người chăm sóc. Sớmchiều ở chung đã mấy năm, tôi đã từng phát hiện chỗ khó xử của cô ấy hay chưa?Nếu tôi dành đủ sự quan tâm cho cô ấy, chí ít tôi đã phát hiện ra một chút manhmối, chứ không phải đến giờ phút cuối cùng mới biết được tất cả chân tướng từ ngườikhác.

Mà nếutôi có thể sớm phát hiện một chút, làm cho cô ấy một chút gì đó. Ví dụ như nghĩcách cứu mẹ cô ấy, ví dụ như giúp cô ấy thành thật với Tiêu Huyên, ví dụ như…nếu vậy, bi kịch ngày hôm nay sẽ không thành hiện thực! Tôi sẽ không mất đi ngườibạn tốt nhất!

Tronglòng là vô tận đau đớn, phiền muộn, hối hận, tiếc nuối, tự trách, hòa vào nhau,sôi trào, hóa thành nước mắt lăn xuống. Vừa vì Vân Hương mà đau đớn, vừa vì thủđoạn chính trị lạnh lùng tàn nhẫn của Tiêu Huyên mà trái tim băng giá.

Cứ nhưvậy cho tới sau nửa đêm, bên ngoài bỗng nổi lên những tiếng bàn tán nho nhỏ.Đồng Nhi đi tìm hiểu tin tức về nói cho tôi biết: “Trong doanh trại có biến,Việt thị vệ nhận được lệnh, lập tức lên ngựa rời đi.”

Đã nửađêm rồi, còn xảy ra chuyện gì?

Cũngphải ba ngày sau tôi mới biết, chính buổi tối hôm đó, Trịnh Văn Hạo không báocho bất cứ ai, điều động một đội binh lính tinh anh của Trịnh gia, lẻn vào kinhám sát Triệu Khiêm. Tổn thất nghiêm trọng, thập tử nhất sinh, toàn bộ dựa vàomột tấm bản đổ Triệu gia mà Vân Hương đã lén đưa cho cậu ta, tìm được hang ổ,tự tay chặt đầu Triệu Khiêm xách về.