Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên

Chương 43



Tần Hà Vũ đơ người, đến việc bản thân định làm cũng quên. "Đang trong bệnh viện, cậu hồ đồ cái gì?"

Đôi tai anh lặng lẽ đỏ ửng nên lan tới trên mặt, ngượng ngùng né tránh người đang bám lấy mình.

"Trong bệnh viện thì sao chứ? Chúng ta là chồng chồng, chẳng lẽ lăn giường còn bị người khác ngăn cản à?"

"Không ai ngăn cản, nhưng như thế không được." Tần Hà Vũ đỏ mặt gỡ tay Chu Sinh ra khỏi cổ mình.

"Chẳng lẽ anh không thích làm Quả Quả? Rõ ràng lúc trước làm Quả Quả anh cũng rất thích. Tôi kêu ngừng cũng không chịu ngừng."

"Cậu..." Tần Hà Vũ hô lên, sau đó như làm chuyện xấu mà bịt miệng Chu Sinh lại. "Thân thể cậu không tốt."

"Tôi rất khoẻ."

"Tóm lại là bao giờ về nhà rồi chúng ta làm. Cậu... nhịn thêm mấy hôm đi."

Chu Sinh dù không muốn nhưng mà cũng đành phải chịu. Ngậm ngùi ôm người đi ngủ, buồn bực cắn vài miếng thịt một cái, nhận tới tiếng hét.

"Buổi tối cậu đã ăn ba bát cơm rồi, tôi không có bỏ đói cậu đến độ để cậu cắn tôi đâu nhé."

************

Trước khi rời bệnh viện, Chu Sinh cùng Tần Hà Vũ qua ngôi chùa nhỏ ở khu mai táng cạnh bệnh viện, mang Quả Quả về để nhập mộ của tổ tiên nhà họ Tần.

Dù chưa sinh, chưa có tên chính thức, nhưng cũng là máu mủ họ Tần, Tần Chung sẽ không để cháu trai đầu tiên của mình lưu lạc ở bên ngoài.

Nhà sư thấy bọn họ tiến vào đại điện, không ngạc nhiên cho lắm liền run rẩy đứng dậy, tìm hộp gỗ. So với hôm bữa bọn họ gặp, ông hình như già yếu đi nhiều, đi được đến bức tường, không biết đã ho húng hắng mấy lần rồi.

"Đứa bé rất ngoan. Các cậu cũng không cần lo lắng gì đâu. Cố gắng tích đức, sẽ có lợi cho cả ba."

Nói rồi, ông trao chiếc hộp gỗ cho Tần Hà Vũ. Đôi mắt nhà sư hơi nhập nhèm, nhìn tới Chu Sinh, vươn tay cầm lấy tay cậu. "Có ân báo ân, có oán báo oán. Nhân quả đã hết, từ nay làm lại từ đầu. Chúc cậu một đời bình an."

Chu Sinh nhìn đôi bàn tay của ông đang đặt trên tay cậu, hình như trong lúc đó chuỗi vòng hạt quấn trên cổ tay hơi sáng lên, nhưng rất nhanh liền biến mất, làm một chuỗi hạt bình thường.

Chuyện nhà Phật nhân quả rất khó để bàn luận, Tần Hà Vũ không lên tiếng, cũng không hỏi về chuyện này. Bọn họ chạy xe ra khỏi bệnh viện, tâm trạng hiếm có khi nhẹ nhàng như thế sau chừng ấy ngày.

Nhà tổ của họ Tần cũng giống như mấy nhà tổ của các họ khác, mái ngói cột đình sơn son, cổ kính mang theo hoài niệm quá khứ.

Tần Chung bỏ công việc một ngày cùng Sầm Thuỷ và hai người Tần Hà Vũ về nhà tổ ở ngoại ô. Trong họ, Tần Chung là dòng chính con thứ, xem như là bối phận cao trong họ.

Trưởng họ đã nghe được hôm nay họ tới, tự mình ra đón tiếp. Tuy gia đình Tần Chung sống trong nội thành, ít khi trở về trừ các lễ tổ, nhưng tài lực ở đó, sự việc dòng họ còn nhiều điều cần trợ giúp, trưởng họ cũng không lạnh nhạt.

"Anh Nam, lâu không gặp." Tần Chung nhìn người đàn ông đã quá một trăm tuổi, lên tiếng chào hỏi.

"Chú Chung về rồi, đừng khách sáo. Vào nhà uống miếng nước đi đã."

Gia phả nhà họ Tần nhiều, dây mơ rễ má để nói cũng mất cả ngày. Trưởng họ là anh họ của Tần Chung, nhìn ra em dâu họ và cháu họ thì cười xoà một tiếng, mời cả nhà vào.

Ông cũng đã để ý tới Chu Sinh đi bên cạnh Tần Hà Vũ, nhẩm đoán đây hẳn là cháu dâu của mình, thì ân cần hơn hẳn.

"Hà Vũ cuối cùng cũng kết hôn, không cần mỗi lần Tết nhất, mẹ của bây về đây tìm mối nữa." Ông vỗ vai Tần Hà Vũ, rồi nhìn sang Chu Sinh. "Cháu dâu cũng ưa nhìn, tuy là... haiz, thôi chuyện cũ cho qua. Hai đứa còn trẻ, rồi sẽ có thai khác."

Nhà tổ của dòng họ cách không xa nhà của trưởng họ, nơi này đã là nơi ở mấy đời của các trưởng họ, so với nhà thờ tổ kia còn muốn cổ kính hơn. Trưởng họ để bọn họ ngồi ở bàn trà dưới gốc cây cho mát, pha lấy một ấm chè, nói chuyện phiếm.

Nói là nói chuyện chung, nhưng cũng chỉ có Tần Chung và trưởng họ đối đáp qua lại về việc nhập lăng cho Quả Quả. Sầm Thuỷ cầm chiếc hộp gỗ phụ Chu Sinh, cầm khăn tay để cậu lau mồ hôi.

Hai người trẻ bọn họ có nghe cũng chẳng hiểu gì, nhắc tới mình thì dạ dạ vâng vâng. Đợi mãi cũng có thể đi đến chủ đề chính.

Trưởng họ đồng ý với Tần Chung, hiện tại đi gọi thầy làm lễ, ngày mai liền cho Quả Quả nhập lăng. Còn có họp người trong họ, đi ghi tên Chu Sinh vào gia phả họ Tần, cạnh tên của Tần Hà Vũ.

"Ui dời, ghi tên thì là làm cho đúng ý mấy bô lão của họ thôi." Trưởng họ nhấp ngụm nước chè, lèm bèm. "Thời nay rồi, tôi bảo con trai nhập tên trên máy tính lưu cho lâu. Chứ cuốn gia phả kia, chả biết có trụ được qua năm nay không nữa."

Tần Chung cũng uống ngụm nước chè, cười cười không nói gì cả.

Vì sáng mai mới có thể nhập lăng làm việc, bốn người bọn họ phải ở lại đây một tối. Trưởng họ có lòng mời họ ở lại, nhưng cũng biết rõ, cái nhà lá của ông, chui hai người ra vào còn khó, nói chi là bốn người.

Tần Chung từ chối, rồi chỉ đường cho Tần Hà Vũ lái về nhà cha của ông. Cha của Tần Chung mất cũng được mấy năm rồi, hưởng thọ ba trăm có lẻ, là người thọ lâu nhất trong họ. Căn nhà gạch giả gỗ của cha ông được sửa soạn mỗi ngày, không hề có dấu vết của năm tháng.

Một nhà bốn người lúc đỗ xe vào, vừa hay người thu dọn nhà mỗi ngày đang chuẩn bị đi về.

*****************

Lời tác giả: Họ hàng lằng nhằng, ai rảnh đâu giải thích từ đầu :)) Tui không hiểu lắm về mấy cái gia phả nên là tạo kiểu gia phả mới lun cho rảnh não nghen.

Tui có ghi Tần Chung là dòng chính con thứ, nghe lạ không? Còn có trưởng họ là anh họ? Hoang mang chưa :)))

Mọi người có thể hiểu, cha của trưởng họ (người đàn ông tên Nam) và cha của Tần Chung là hai anh em, này là lý do cho từ con thứ. Dòng chính được tính trong vòng ba đời, sau ba đời đó thì không được coi là dòng chính nữa.

Ông nội của Tần Chung là đời đầu, bác của Tần Chung và cha của Tần Chung là đời hai rồi. Tần Chung là đời thứ ba, ông vẫn được tính là dòng chính. Nhưng tính sang Tần Hà Vũ là dòng phụ vì anh là đời thứ tư.

À, còn có tuổi thọ, hồi đầu truyện có bảo rồi mà. Tuổi thọ con người được nâng lên rất nhiều sau khi phân hoá, nên 300 tuổi là có nghen. Tần Hà Vũ mới có 40, anh còn trẻ lắm.

Tần Hà Vũ: Chương trước, ai bảo tôi già đấy???!!!

Chu Sinh: Vậy tui là trẻ miệng hôi sữa hả?