Cá Muối Cứu Thế

Chương 112: Nhìn này, thằng nhãi



 

Tại thần điện Nữ Thần Được Mùa, hai vị thần linh màu tóc một bạc một đỏ ngồi ngay ngắn trên ghế được bện bằng dây leo dưới tàn cây, đặt hai tay trên đầu gối, giống như hai học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm răn dạy.

Thần Chiến Tranh rất mất mặt, ngài vừa nói với Giới thần linh cấp cao chưa bao giờ thù dai, Nữ Thần Được Mùa đã chôn ngài xuống đất. Đúng là thần linh cổ xưa cùng thời với thần tối cao, thực lực mạnh đáng sợ.

Trong thần điện chỉ có ba thần linh bọn họ. Nữ Thần Được Mùa bảo bọn họ ngồi ở đây, sau đó loay hoay với cây trồng của mình.

Giới vừa định mở miệng, Nữ Thần Được Mùa đã xách một giỏ trái cây đỏ trở về.

Giỏ trái cây đặt trước mặt ngài: “Đây là yểm quả có thể tăng cường thần lực tích trữ, là thứ ngon cướp từ chỗ Thần Ánh Sáng đấy.”

Thần Chiến Tranh không khách sáo vươn tay ra.

Một cây cào giáng từ trên trời xuống, nếu không phải ngài nhanh thì tay đã bị đâm thủng tại chỗ.

Nữ Thần Được Mùa nhìn sang Thần Chiến Tranh: “Thứ này cho ngươi ăn sao?”

Thần Chiến Tranh không ngờ Nữ Thần Được Mùa nhỏ nhen đến thế, bèn đề cập đến chính sự.

Nữ Thần Được Mùa nghe xong, suy nghĩ chốc lát: “Thần thuật thần tối cao sử dụng sao, đúng là ta có biết.”

Khóe mắt Thần Chiến Tranh giần giật, nhìn Giới bị nhét trái cây vào mồm liên tục, mở miệng can ngăn: “…Y sắp bị nghẹn chết rồi.”

Tâm trạng Nữ Thần Được Mùa rất tốt: “Mặc dù còn nhỏ nhưng dù gì cũng là thần linh, không chết được.”

Giới nuốt đồ ăn trong miệng xuống, mở miệng: “Xin…”

Nữ Thần Được Mùa lại nhét thêm một quả: “Người lớn nói chuyện, con nít đừng xen vào.”

Bà nhìn sang Thần Chiến Tranh: “Vì sao ngươi lại giúp cậu ta?”

Thần Chiến Tranh thuật lại toàn bộ sự việc mà mình biết lần nữa.

Giới là thần linh mà Thần Bóng Tối mang về từ một thế giới nhỏ nào đó, ra đời từ dục vọng của loài người, là thần nhân tạo vẫn luôn được Thần Bóng Tối thương yêu. Vì để ngưng tụ Thần cách thoát khỏi địa vị thần nhân tạo cấp thấp, Giới sử dụng phương thức tu luyện mà Thần Bóng Tối đưa cho, nhưng phương thức này có vấn đề.

Không biết tại sao thần bộc bên người Giới được Thần Bóng Tối ban cho từ rất lâu trước đây đã bắt đầu châm ngòi ly gián giữa Giới và mình. Theo cách thức tu luyện của Giới, nếu cuối cùng ngưng tụ được Thần cách, Giới sẽ trở thành kẻ địch của phần lớn các thần linh có Thần cách.

Thần cách mà Giới tu luyện bao trùm phạm vi quá lớn, khái niệm gần như tương đương với Thần Bóng Tối và Thần Ánh Sáng.

Thần Chiến Tranh nhấn mạnh: “Ngài ở trong thần điện quá lâu, không biết lời đồn bên ngoài. Lời đồn nói rằng Giới có thể giết chết thần linh, nhưng hình như đây không phải lời đồn, đây là thiên phú đi kèm của y.”

Giới nhìn chăm chú Thần Chiến Tranh, tên khốn này đúng là hiểu ngài thật.

Nữ Thần Được Mùa như suy nghĩ gì đó, bà lui về sau một bước, quan sát từ trên xuống dưới thần linh mà bà cho rằng nhỏ tuổi.

“Theo ta được biết, Thần Mẫu sáng thế chỉ ban loại thiên phú đi kèm này cho một thần linh. Y và hai vị thần tối cao kia đều là đứa con mà Thần Mẫu mang thai trong bụng, có điều sau khi ra đời, y rơi vào ngủ say, chỉ khi…”

“Chỉ khi thế giới bắt đầu hủy diệt bởi vì thần linh mất tư cách, y mới thức tỉnh.”

Nữ Thần Được Mùa trầm ngâm chốc lát: “Cậu ta chưa phục hồi sao? Thảo nào ngươi muốn giúp đỡ cậu ta, nếu quả thật là y, ngươi hẳn là kẻ đứng đầu danh sách thanh trừng.”

Thần Chiến Tranh chẳng tỏ rõ ý kiến.

Nữ Thần Được Mùa nói tiếp: “Đúng là hành vi của Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối gần trăm năm nay càng ngày càng trái với ước nguyện ban đầu của Thần Mẫu sáng thế, hẳn bọn họ còn bị thanh trừng trước cả ngươi.”

Nhắc đến hai vị thần tối cao, giọng điệu Nữ Thần Được Mùa không hề có sự tôn kính như những thần linh khác.

Giới cũng biết Thần Chiến Tranh không thể nào đột nhiên tốt bụng, nhưng ngài không nghĩ ra nguyên nhân.

Ngài đã từng nghe chuyện người quét đường mà bọn họ nói từ Thần Hải Vu .

Người đó ở trong người ngài chưa thức tỉnh sao?

Hoặc nói y cũng chính là ngài?

Giới lên tiếng: “Chuyện mà hai người nói chỉ có thể chờ ta hồi phục ký ức mới đưa ra đáp án được.”

Nữ Thần Được Mùa nhếch khóe môi hơi trễ, nói: “Cứ tưởng là thần linh nhỏ tuổi, không ngờ lại là lão già khọm còn già hơn cả ta… Ta có thể giúp đỡ, nhưng được lợi ích gì?”

“Giúp đỡ một vị thần chưa thức tỉnh mà đã bị thần tối cao nhìn chằm chặp, cái giá phải trả không nhỏ.”



Giới nhận được ám hiệu bằng mắt của Thần Chiến Tranh, ngậm miệng không nói.

Thần Chiến Tranh chỉ ngón tay lên trên.

“Ngài vẫn luôn quán triệt ý nguyện của Thần Mẫu để quản lý tất cả thế giới nhỏ, không ngại phân chia đặc tính Thần cách của mình để nâng đỡ những thần linh khác, còn ai kế nhiệm tốt hơn ngài?”

Giới khẽ gật đầu.

Mắt Nữ Thần Được Mùa ánh lên ý cười, ẩn chứa ý tứ sâu xa.



Đầu tháng mười hai, cách năm mới chỉ còn một tháng.

Đáng lý đây phải là giai đoạn chạy nước rút hoàn thành kế hoạch thường niên, nhưng rất nhiều người lại ôm lòng hoang mang sợ hãi sống qua ngày.

Thế giới đang ở biến thành thế giới tận thế, nhưng ngoại trừ người chơi Chúa cứu thế thì chẳng có cách nào nói cho những người khác biết.

Bất kỳ chuyện nào liên quan đến Chúa cứu thế, người không liên quan nghe thấy đều bày vẻ mặt ngu ngơ “Bạn đang nói gì” .

Không có cách nào thông báo cho nhà nước, không thể kêu gọi mọi người đoàn kết, chỉ có thể dựa vào người chơi Chúa cứu thế ít ỏi.

Nhân tố tận thế là gì?

Thế giới liên quan đến nơi mình sống, người chơi hoàn toàn chẳng muốn làm Chúa cứu thế.

Cùng ngày một tháng mười hai, Vân Thiển nhận được nhiệm vụ mới của Chúa cứu thế. Cô cảm thấy mình còn chưa tỉnh, vẫn đang trong mơ.

Văn Tư Thành gọi điện tới, hai người không khỏi bàng hoàng thừa nhận sự thật thế giới tận thế rồi.

Bang hội người chơi Hải Thành rơi vào hỗn loạn, cho dù Bùi Hướng Nhu cố gắng duy trì trật tự, người chơi vẫn ầm ĩ không yên.

Bùi Hướng Nhu hét lớn:

“Thời điểm càng cấp bách, lòng càng phải bình tĩnh!

“Nhiệm vụ lần này giống với thế giới tận thế mọi lần, chúng ta chỉ cần đồng tâm hiệp lực tìm ra nhân tố tận thế là được.”

“Không giống! Lần này hoàn toàn không giống!”

“Hiện giờ chúng ta chỉ có một mạng, không phải chỉ cần trừ tiền là có mạng mới như trước đây!”

Lúc Vân Thiển và Văn Tư Thành đến Bang hội người chơi, trong sảnh đã vô cùng huyên náo, có tiếng gào thét khóc lóc, có tiếng đánh đập mắng chửi, có cả tuyệt vọng thất thần.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, tình hình tệ hơn bọn họ nghĩ.

“Đoàng ——”

Tiếng súng vang lên khiến tất cả mọi người yên lặng, súng trong tay Bùi Hướng Nhu bốc khói. Đó là súng phát hiệu lệnh lúc chạy bộ.

Bùi Hướng Nhu cởi áo khoác xuống, đạp lên mặt bàn, tay cầm loa đặt trên đầu gối.

“Tất cả bĩnh tĩnh lại cho tôi! Từng trải qua nhiều thế giới tận thế, mọi người còn không biết hoảng loạn không giải quyết được bất cứ vấn đề nào sao?”

“Hiện tại chúng ta là người duy nhất biết chuyện, lẽ nào mọi người muốn nhìn thế giới chúng ta cận kề hủy diệt?”

“Một mạng thì thế nào, nghĩ theo hướng tích cực, nếu đã có chỉ số sinh mạng thì có nghĩa là có thể tìm cách hồi máu. Cách thức hồi máu trong thế giới tận thế còn ít sao?”

“Chúng ta là gì, là người chơi từng tham gia Chúa cứu thế. Chúng ta có được kinh nghiệm cứu giúp thế giới tận thế phong phú —— chỉ cần trước khi tận thế đến, tìm được nhân tố tận thế thật sự là có thể giải quyết vấn đề!”

Cảm xúc hoảng loạn của người chơi dần được Bùi Hướng Nhu trấn an, bọn họ nghiêm túc nghe cô vạch ra kế hoạch tiếp theo ——

Nhóm người mở kho Bang hội người chơi, phân phát vũ khí thần linh. Việc sử dụng vũ khí này phải vô cùng cẩn thận, vì vũ khí sẽ tiêu hao sinh lực. Bang hội người chơi Hải Thành liên kết với Bang hội người chơi những tỉnh thành khác, người chơi thần chọn cầu nguyện hỏi ý thần linh, khởi động tính tự giác đi tìm thứ có thể là nhân tố tận thế…

Người chơi tỏa đi khắp nơi, vẻ mặt đã trở nên kiên định hơn.

Cánh cửa nhà thờ cứ điểm Bang hội người chơi đóng lại, trong sảnh chỉ còn lại Vân Thiển, Văn Tư Thành và Bùi Hướng Nhu vừa diễn thuyết xong.

Vân Thiển và Văn Tư Thành bước tới: “Đại tiểu thư, bên cô có thể liên hệ… Cô sao thế?!”

Bọn họ còn chưa đi tới, Bùi Hướng Nhu bất chợt ngồi bệt xuống đất, yếu ớt nhìn hai người: “Ban nãy đều là gắng gượng, bây giờ chân nhũn đứng không nổi, hai người có thể kéo tôi lên không?”

Vân Thiển vươn tay đỡ Bùi Hướng Nhu dậy, phát hiện lưng áo len của cô ướt đẫm.



“Khổ cho cô rồi.”

“Tôi cũng không thể tin tận thế đến rồi.” Bùi Hướng Nhu dụi mắt: “Nhưng sự thật là như vậy, cho dù không thể nào chấp nhận thì cũng phải đối mặt. Tôi là Hội trưởng, phải dẫn dắt mọi người, không thể tỏ ra sợ hãi.”

Văn Tư Thành: “Anh trai cô đâu?”

Bùi Hướng Nhu: “Anh ấy đi đón ba mẹ rồi, muốn tìm một nơi an toàn cho bọn họ.”

Vân Thiển cũng nghĩ đến ngài đồng chí Vân, chần chờ hôi lâu mới nói: “Tôi không phải người Hải Thành, ba tôi vẫn còn ở Thủ đô.”

Sức lực Bùi Hướng Nhu đã khôi phục không ít, cô rót ly nước từ bình giữ nhiệt uống: “Tôi hiểu cảm giác lo lắng cho người nhà, cô nên về Thủ đô.”

Văn Tư Thành biết đại khái Vân Thiển định nói gì. Vốn dĩ bọn họ cũng không cảm thấy gì, nhưng nhìn dáng vẻ yếu đuối lúc nãy của Bùi Hướng Nhu, đúng là hơi không đành lòng.

Vân Thiển nói: “Xác suất cao nhóm Tống Hành Chỉ sẽ đi theo tôi.”

Bùi Hướng Nhu hơi khựng lại, cười nói: “Thì ra cô lo lắng chuyện này. Không sao, trong danh sách Bang hội người chơi còn rất nhiều người ngoại lai đăng ký, chẳng qua tính tình bọn họ không tốt như vậy…”

Cô ôm chặt Vân Thiển: “Cảm ơn.”

Vân Thiển cũng ôm lại cô. Cô tiếp xúc với Bùi Hướng Nhu không nhiều, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc cô tán thưởng cô ấy.

Văn Tư Thành ôm bụng vui vẻ nói: “Đây chính là thanh xuân.”

Đất rung núi chuyển, mặt đất chợt tách ra một khe nứt giữa ba người. Một con trùng quái vật to lớn hơn cả con người chui từ lòng đất lên!

Bề ngoài nó giống như bọ hung sừng chữ Y, vỏ côn trùng đen kịt, sừng to trên đầu đâm thẳng về phía Vân Thiển và Bùi Hướng Nhu, mặt đất đùn lên một mảng.

Thể lực Bùi Hướng Nhu không tốt như Vân Thiển rèn luyện mỗi ngày, chân cô lảo đảo, nếu không phải Vân Thiển lôi kéo thì đã suýt ngã vào khe nứt.

Tay Vân Thiển kéo mạnh, Bùi Hướng Nhu ngã trên người cô. Trùng quái vật lại bới tung đất lần nữa.

Nó giống như xe ủi đất, từng lớp gạch xi măng bung lên, Vân Thiển và Bùi Hướng Nhu lui về sau nhiều lần, bị dồn vào góc chết không thể lùi nữa.

Chân trước của trùng quái vật lúc lắc, giống như ăn mừng vì bao vây con mồi thành công, có thể từ từ thưởng thức.

Trên người Vân Thiển và Bùi Hướng Nhu không mang vũ khí, súng tín hiệu cũng chẳng thể tấn công đối phương.

Trong balo không gian người chơi đặt vài thứ, của Bùi Hướng Nhu là vũ khí thần linh đặc tính công kích, sử dụng sẽ mất vài cái mạng.

Của Vân Thiển là một túi ngủ, mặc dù tiêu hao chỉ số sinh mạng nhưng cũng sẽ không bị trừ quá nhiều, có điều đây chỉ là tránh né nhất thời.

Túi ngủ có thể chứa đủ hai người cô và Bùi Hướng Nhu.

Biết thế lúc ra cửa hôm nay Ô Tề Hải muốn đi cùng, cô nên cho cậu theo mới đúng…

Đúng là cô vẫn chưa kịp chuyển đổi tư duy sang thế giới tận thế.

Vân Thiển lấy túi ngủ ra, trùng quái vật giẫm một chân xuống mặt đất, nhắm về hai người.

Nhưng giẫm được nửa đường, động tác của nó chợt khựng lại, quay đầu.



Thấy trùng quái vật bất ngờ tấn công Vân Thiển và Bùi Hướng Nhu, adrenalin của Văn Tư Thành tăng vọt, bộc phát sức mạnh kinh người.

Anh rút băng ghế dài bên cạnh, ném mạnh vào trùng quái vật.

Ghế dài đập lên người quái vật vỡ thành từng mảnh. Văn Tư Thành cảm thấy may mắn vì mỗi ngày chạy theo Vân Thiển tập thể dục buổi sáng, thể chất không đến mức y hệt trạch nam.

Trùng quái vật bị anh thu hút sự chú ý, chậm chạp xoay người, mắt kép vô cơ lạnh băng nhìn chòng chọc vào anh.

Hai chân Văn Tư Thành run như cầy sấy, quát to!

“Nhìn… Nhìn tao này, thằng nhãi!”

 

------oOo------