Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1651: Tôi trung thành với em (31)



Editor: USER, Bạc Hà

Beta: EE

Bùi Cát hiện tại là một vũ khí tự do, có vốn liếng, vì là vũ khí tương đối cao cấp nên ăn một lần là no lâu.

Muốn ăn cũng chỉ cần đưa tiền cho con người nhờ họ săn thú mặt trăng giúp là được.

Cho nên Ninh Thư không nghĩ ra lý do vì sao Áo giáp Bùi Cát lại muốn lập khế ước với cô.

Hơn nữa trong cốt truyện hắn cũng đi theo bên cạnh Nicole.

Thái độ của Áo giáp Bùi Cát với Lal khá tốt, quay đầu nói với Ninh Thư: “Cô có thể thử xem tôi có đủ tiêu chuẩn làm vũ khí của cô không.”

Ninh Thư đặt nĩa xuống hỏi: “Thử thế nào?”

“Cô muốn thử thế nào cũng được, cô nói đi.” Tay phải Bùi Cát cầm khăn trắng trùm lên tay trái, anh ta kéo khăn, trên tay liền xuất hiện một đóa hoa màu đỏ.

Hoa đỏ như máu làm nổi bật ngón tay trắng như ngọc của Bùi Cát.

Ninh Thư chống cằm, vô cảm nhìn Bùi Cát, một chiêu đã xài hai lần rồi mà còn dùng tiếp.

Coi người khác là đồ ngu chắc.

Trước tiên Bùi Cát đặt đóa hoa gần chóp mũi ngửi ngửi, khóe miệng nở nụ cười, có chút say mê.

Sau đó hắn chìa đóa hoa tới trước mặt Ninh Thư, muốn Ninh Thư cầm lấy.

Ninh Thư vươn tay nhận đóa hoa ngửi thử, lần này mùi hương của nó thoang thoảng như mùi xác thối.

Quả thật cạn mẹ lời, trên người hắn rốt cuộc có bao nhiêu đóa hoa ghê tởm như này nữa?

Ninh Thư ném hoa xuống đất, trực tiếp giẫm nát, kết quả lại giống như đá đổ cái bô, đóa hoa phát ra mùi thối nồng nặc.

Mùi này có thể so với việc ngày nóng bức ngâm mình trong một cái bể nước chứa đầy xác chết, quá thối!

Trong nhà trọ có rất nhiều người đang ăn, ngửi thấy mùi này liền không nhịn được nôn khan, một người nôn, những người khác cũng không nhịn được, nôn thốc nôn tháo ra hết.

Ninh Thư: …

Từ trước đến nay chưa từng gặp phải kẻ nào có sở thích quái dị như thế, cho dù có chết chắc quan tài cũng không cản hắn được.

Hơn nữa có vẻ như cô bị dắt mũi.

Lần thứ nhất cho một đóa hoa thối, Ninh Thư ngửi một cái, thối.

Lần thứ hai Áo giáp Bùi Cát cam đoan là thơm, Ninh Thư ngửi.

Lần thứ ba Áo giáp Bùi Cát tự mình ngửi trước, rồi dùng hành động ám chỉ với Ninh Thư, hoa này có mùi thơm.

Ninh Thư cảm giác bây giờ mình bị cưỡng ép nhét cho một đống phân.

Chỉ là Ninh Thư chưa từng thấy người nào bệnh thế này.

Lal che mũi, kéo Ninh Thư chạy ra khỏi nhà trọ.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, nhìn Áo giáp Bùi Cát.

Áo giáp Bùi Cát thản nhiên cười, nói: “Tôi chưa từng nói bông hoa này nhất định thơm.”

Người này thật kỳ lạ.

Trên chân Ninh Thư có mùi hôi thối dính chặt như hình với bóng.

Người nào tới gần Ninh Thư cũng che mũi.

Đây quả thực là vết nhơ trong đời cô.

Ninh Thư trực tiếp cởi giày, ném vào mặt Bùi Cát.

Bùi Cát lanh lẹ né sang một bên.

Lal lấy một đôi giày từ trong người ra, ngồi xổm xuống xỏ cho Ninh Thư.

Kích cỡ rất phù hợp, vừa vặn với chân cô.

Ninh Thư hơi kinh ngạc hỏi: “Đôi giày này ở đâu ra vậy?”

“Quần áo, nồi chén, gáo bồn, đến cả khăn trải giường của cô đều được tôi chuẩn bị.”

Ninh Thư: Thật ấm áp, thật chu đáo…

“Cảm ơn.” Ninh Thư nhảy lên để thử, giày rất mềm mại và thoải mái.

Dao găm Mục ở bên cạnh nhìn Ninh Thư và Bùi Cát đấu khẩu, lo lắng nói, “Ừm, mặc dù Bùi Cát có chút phiền phức, nhưng thực lực của hắn rất mạnh.”

Ninh Thư nhìn Dao găm Mục, “Chưa từng thấy mi nói chuyện giúp người khác.”

Không có việc thì không ân cần, không phải trộm thì chính là cướp.

“Chúng ta có thể tìm một chỗ để cô kiểm tra thực lực tôi.” Áo giáp Bùi Cát nói với Ninh Thư.

Ninh Thư không muốn làm cộng sự với Bùi Cát, có khi lần sau hắn sẽ biến một đống đồ không thể miêu tả thành đồ ăn rồi đưa tới trước mặt cô mất.

Hơn nữa từ chuyện vừa rồi có thể nhìn ra Bùi Cát này là một người rất biết tính kế người ta.

Cũng không phải kiểu tính kế nhân tâm, mà là thủ đoạn khá sâu, căn bản không biết còn những chiêu gì để mà phòng bị.

Mặc dù không phải chuyện lớn, nhưng lại làm người khác có cảm giác bực bội.

Lần đầu gặp đã bị đùa dai.

“Cô đang tức giận vì hành động của tôi, lần đầu gặp nên tôi muốn để cho cô ấn tượng sâu sắc.”

Bùi Cát nói với Ninh Thư.

Ninh Thư: “Haha… Ấn tượng sâu lắm, cả đời khó quên.”

Dao găm Mục: …

Đm.

“Hay là cô thử kiểm tra thực lực của Bùi Cát một chút đi, hắn rất lợi hại.” Dao găm Mục sốt ruột nói.

Ninh Thư liếc nhìn Dao găm Mục, “Thực lực của hắn liên quan gì đến mi?”

“Tôi chỉ là muốn cho cô mở mang kiến thức, thấy được rõ thực lực của Bùi Cát.”

“Mi đã từng gặp Bùi Cát.” Ninh Thư xoay hai bàn tay, ngón tay chỉ vào Dao găm Mục.

Thằng nhóc này nóng vội cái gì?

“Tôi, tôi chưa từng gặp, nhưng đã nghe qua.”

Trong lòng Ninh Thư suy nghĩ, nếu Dao găm Mục một hai muốn cô mở mang kiến thức, vậy cô đi mở mang kiến thức thôi.

Ninh Thư gật đầu, “Được rồi.”

Ninh Thư vươn tay, Lal hoá thành cung nỏ bay đến tay Ninh Thư.

Bùi Cát đứng một chỗ, “Cô bắn tên đến chỗ tôi là được.”

Ninh Thư mỉm cười, “Không thú vị, hay là anh bám vào người Mục đi.”

Bùi Cát nhíu mày, Dao găm Mục là vũ khí sa đọa, tới gần cậu ta thì vũ khí bình thường như hắn sẽ chịu ảnh hưởng của Dao găm Mục, cảm thấy khó chịu.

Ninh Thư vác cung nỏ lên vai, nhìn Áo giáp Bùi Cát cùng Dao găm Mục, “Thế nào, không có lòng tin à, chẳng phải nói năng lực phòng ngự của Bùi Cát là số 1 thì không ai số 2 sao?”

Bùi Cát cười một tiếng, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, “Đương nhiên có thể.”

Bùi Cát vừa nói xong liền hóa thành áo giáp vàng bao trùm lên người Dao găm Mục.

Áo giáp có thể tùy ý điều chỉnh lớn nhỏ, khi mặc trên người Dao găm Mục, tự động trở nên vừa vặn với cậu ta, bọc lấy Dao găm Mục.

Ninh Thư giương cung nỏ, hơi khép một con mắt, nhắm vào áo giáp trên người Dao găm Mục.

Dao găm Mục có chút khẩn trương, dù sao cậu ta đã nhìn thấy cô gái chết tiệt này giết thú mặt trăng, lúc đó thực sự cảm thấy giống như cắt đậu phụ vậy.

Ninh Thư siết tay bắn một mũi tên, mũi tên bắn ra nhẹ nhàng đinh một cái chạm vào áo giáp, sau đó rơi xuống đất.

Dao găm Mục: …

Áo giáp Bùi Cát: …

Ninh Thư vỗ tay, “Thật là vũ khí phòng ngự lợi hại.”

Bùi Cát biến lại thành hình người, hơi nghi hoặc nhìn chằm chằm Dao găm Mục.

Dao găm Mục có chút bối rối, nói: “Cô ta thật sự rất lợi hại, thật đấy, ngay cả tàn phẩm như Lal vào tay cô ta cũng trở nên lợi hại.”

Ninh Thư thoáng cái xuất hiện trước mặt Dao găm Mục, bóp cổ cậu ta nhấc lên.

“Trong lòng mi đang tính toán cái gì?” Ninh Thư nhìn Dao găm Mục, “Sự kiên nhẫn của ta chỉ có hạn, ta tuyệt đối không cho phép mi làm tổn thương ta và Lal.”

“Thế nào, tìm vũ khí tới, muốn thay thế vị trí của Lal, khiến ta chán ghét rồi vứt bỏ Lal, sau đó mi thành công ly gián ta và Lal?”

Dao găm Mục ra sức giãy giụa, hai tay nắm chặt lấy tay Ninh Thư đang bóp cổ mình.

Trong tay Mục xuất hiện một con dao, hung hăng đâm vào tay Ninh Thư.

Ninh Thư buông lỏng tay, Dao găm Mục rơi bịch xuống đất.

“Sói chính là sói, không thể trở thành cừu.” Ninh Thư nghiêm túc nhìn Lal nói.

Vũ khí sa đọa luôn phải chịu đựng cảm xúc tiêu cực hành hạ vào khoảnh khắc hắc hoá.