Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1517: Cô gái bị cưỡng hiếp (7)



Lý Binh từ chối thừa nhận hành vi phạm tội của mình, nhưng dù gã ta cố gắng chối tội cỡ nào, mọi người đều có thể nhìn ra hắn đang chột dạ.

Nhưng hắn vẫn cắn chặt việc Ninh Thư câu dẫn hắn, hơn nữa còn bố láo quan hệ giữa hai người là tình nhân.

Bạn gái quyến rũ mình, đương nhiên không cần chịu đựng.

Lúc sau cảnh sát đặt kết quả xét nghiệm trước mặt Lý Binh, nói: “Đây là bằng chứng, dịch thể của anh xuất hiện trong cơ thể người bị hại.”

“Tôi xảy ra quan hệ với Vương Anh, tất nhiên trong cơ thể cô ta sẽ có tinh dịch của tôi. Tôi đã nói rồi, tôi với cô ta là hai bên tự nguyện, tôi không cưỡng hiếp cô ta, chúng tôi hoàn toàn là ngươi tình ta nguyện.”

“Con khốn đó muốn thừa dịp lừa bịp tống tiền tôi, tôi bị oan, quá oan uổng.” Lý Binh bắt đầu kêu oan.

“Đây là video giám sát, anh có thấy rõ không?” Cảnh sát lấy máy tính đẩy đến trước mặt Lý Binh, nhấn nút play.

Độ phân giải hình ảnh cũng không tốt lắm, dù sao cũng chỉ là camera giám sát của siêu thị.

Đầu tiên là một cô gái tiến vào kho hàng nhỏ, không bao lâu sau một người đàn ông đến cửa kho hàng, nhìn xung quanh trái phải một chút, sau đó cũng đi vào trong.

Hình ảnh quay đến mặt Lý Binh: “Đây hẳn là anh rồi.”

Mồ hôi Lý Binh đổ đầy trên trán, lắp bắp nói: “Tôi chỉ muốn thân mật với bạn gái một chút.”

Lý Binh là một người dỡ hàng, nghĩa là khi hàng hóa đến siêu thị, Lý Binh sẽ hỗ trợ di chuyển hàng hóa từ trên xe xuống.

Có việc thì làm, không có việc thì ở nhà nhàn rỗi.

“Dù sao bên nữ đã tố cáo anh cưỡng gian, chuyện này hai người muốn thương lượng giải quyết riêng hay là công khai.” Cảnh sát nói.

“Nếu bên nữ đồng ý thay đổi khẩu cung, thừa nhận quan hệ hai người là tình nhân thì chuyện này có thể giải quyết riêng. Còn nếu vẫn khăng khăng muốn thưa kiện, anh sẽ phải đối mặt với án tù.”

Lý Binh nghe thấy phải ngồi tù, tức khắc sợ tới mức mặt tái mét: “Tôi không ngồi tù.”

Trong lòng Lý Binh, chỉ có giết người mới có thể ngồi tù, hắn cũng đâu có làm gì ghê gớm, sao phải ngồi tù?

Lý Binh tạm thời bị bắt giam, chuyện này kế tiếp sẽ phát triển thế nào còn cần xem xét thêm.

Lý Binh có chút thấp thỏm, cố an ủi mình trong lòng, Vương Anh sẽ không dám làm lớn chuyện đâu, chỉ cần chờ thêm một thời gian ngắn nữa là hắn có thể ra ngoài.

“Cô muốn giải quyết riêng chuyện này sao?” Nữ cảnh sát đưa cho Ninh Thư một ly giấy, trong ly là nước ấm.

Ninh Thư cầm ly nước, cúi đầu nói: “Tôi tuyệt đối không giải quyết riêng, không thể được, cũng đâu phải tôi sai.”

Dựa vào đâu mà người bị hại phải nhẫn nhịn, còn bên gây án vẫn ung dung nhởn nhơ, chẳng qua cũng vì cô là nữ thôi.

Ninh Thư không sợ đồn đãi vớ vẩn, không sợ mấy ngôn từ công kích này nọ. Chỉ dám nói bậy nói bạ, lắm mồm nhiều chuyện, có bản lĩnh thì tới đánh một trận đi, nhưng mấy người đó dám đụng đến một ngón tay của cô sao?

Tuyệt đối không thỏa hiệp với tội phạm cưỡng hiếp.

“Tôi tuyệt đối không giải quyết riêng.” Dựa theo pháp luật, dùng bạo lực hoặc những thủ đoạn khác để cưỡng hiếp người khác, có thể bị phạt tù từ ba đến mười năm. Hơn nữa Lý Binh còn cứng đầu không chịu nhận tội, chối rằng Vương Anh và hắn đang hẹn hò.

“Tôi đưa cô về.” Nữ cảnh sát nói với Ninh Thư.

Ninh Thư liên tục nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô.”

“Tôi thấy người nhà cô đối xử với cô không tốt mấy, tôi về cùng cô, tốt xấu gì cũng có thể khiến bố mẹ cô e ngại.”

“Có đôi khi, cô không thể tưởng tượng nổi cuộc sống thật sự trong xã hội hiện đại này đâu. Tôi đã từng tiếp nhận một vụ án, có một làng kia không ngờ còn muốn buộc đá vào một người phụ nữ ném xuống sông, may mà chúng tôi chạy đến kịp thời, bi kịch vẫn chưa xảy ra.”

Ninh Thư: …

“Chỉ bởi vì người kia là quả phụ, hơn nữa còn là một quả phụ khá xinh đẹp.” Nữ cảnh sát siết tay, bất đắc dĩ nói: “Có đôi lúc sự ngu muội và vô tri của con người có thể vượt qua sức tưởng tượng của cô.”

Ninh Thư gật gật đầu: “Tóm lại cảm ơn cô.” Tuy rằng Ninh Thư cảm thấy không có ai dám làm gì mình, nhưng phần tâm tư của nữ cảnh sát này làm trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.

Một người có học thức đàng hoàng thì tất nhiên cũng sáng suốt trí tuệ, giàu lòng nhân từ hơn. (chém hơi mạnh :v)

Nữ cảnh sát lái xe đưa Ninh Thư về tận cửa nhà.

Ninh Thư xuống xe, mẹ Vương Anh đang cho gà ăn, nhìn thoáng qua Ninh Thư, lại tiếp tục chăm gà.

Chẳng buồn quan tâm tới Ninh Thư.

Bố Vương Anh ngồi ở ngạch cửa hút thuốc, trên mặt đầy vẻ u sầu.

Vương Siêu thì có lẽ đang trốn trong phòng chơi game.

Dù sao cũng không có ai cảm thấy hài lòng với việc Ninh Thư về.

Ngay cả nữ cảnh sát cũng có chút xấu hổ, đi đến cạnh ổ gà, nói với mẹ Vương Anh: “Vương Anh chịu thương tổn, tâm lý cũng bị thương, mong mọi người quan tâm chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”

Mẹ Vương Anh nheo mắt, cầm cái chén mẻ đựng bắp cho gà, nói với nữ cảnh sát: “Làm ra loại chuyện này, còn làm đến nỗi làng trên xóm dưới đều biết nhà tôi gây ra một chuyện mất mặt cỡ này, cô còn muốn tôi phải cung phụng nó như Bồ Tát sống sao?”

Mẹ Vương Anh nói một cách châm chọc dị thường, hai tay còn chắp lại bái bái: “Xảy ra chuyện đáng xấu hổ nhường ấy mà còn muốn báo án, làm cho mọi người đều biết, tôi không sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như vậy.”

“…” Nữ cảnh sát đột nhiên không biết nên nói gì, có chút bất đắc dĩ nhìn Ninh Thư, có một số việc không phải chỉ nói vài câu là có thể thông được.

Bọn họ đều có logic riêng, hơn nữa còn kiên định cho rằng logic của mình là đúng.

Nữ cảnh sát cũng không muốn phí sức nói thêm gì với mẹ Vương Anh, mà quay qua nói với Ninh Thư: “Không cần thương tâm, cứ thoải mái thôi.”

“Cái này cũng giống như bị gãy chân do tai nạn, hay bị người ta cướp vậy, không có gì là không thể vượt qua.”

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn nữ cảnh sát, cười cười: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”

“Tôi đi đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Nữ cảnh sát mở cửa xe.

Ninh Thư đi đến trước cửa sổ xe, nói với nữ cảnh sát: “Có thể cho tôi mượn một thứ không, là bút ghi âm.”

Nữ cảnh sát lấy cây bút ghi âm từ trong túi ra: “Cho cô, đây là thứ chúng tôi dùng để tra án, cô cứ cầm lấy.”

Ninh Thư đặt bút ghi âm vào trong túi.

“Tôi đi rồi, nếu lại có tình huống gì xảy ra thì nhớ báo cho tôi biết.” Nữ cảnh sát giẫm chân ga, lái xe đi mất.

Mẹ Vương Anh liếc nhìn Ninh Thư: “Còn không biết xấu hổ mà cười, chẳng lẽ mày không biết thẹn chút nào sao?”

Ninh Thư nói thẳng: “Không có, một chút cũng không, ở phương diện này tôi chắc chắn thừa hưởng từ bà.”

“Con nhỏ đáng chết …” Mẹ Vương Anh giơ tay muốn đánh Ninh Thư, Ninh Thư lập tức hô: “Em trai, em trai yêu dấu, em ở đâu, chị rất nhớ em.”

Mặt mẹ Vương Anh biến đổi, Ninh Thư đi thẳng về phòng mình, đi ngang qua bố Vương Anh đang ngồi ở ngạch cửa thì gọi một tiếng bố.

Ninh Thư tìm một cái túi, sửa sang lại những quần áo mình vẫn còn mặc được.

Chờ đến khi chuyện này kết thúc, cô phải rời khỏi đây, bắt đầu lại một lần.

Cái chỗ nghèo rớt mồng tơi này, khỏi bàn gì đến việc gây dựng lại cuộc sống.

Ra ngoài nhìn ngắm việc đời, đừng có nhốt mình ở cái chỗ còn chưa được khai hóa này, xung quanh đều là ngôn luận thần kinh, không khác gì tự ngược.

Vào lúc ăn cơm chiều, vẫn như cũ không có ai gọi Ninh Thư.

Ninh Thư cũng không khách sáo, trực tiếp cầm ba quả trứng gà mẹ Vương Anh giấu trong tủ ra, sau đó chiên lên ăn sạch.

Không ăn no thì sao có sức mà xử lý mấy chuyện kế tiếp.