Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1503: Thần thú giãy giụa (25)



"Ta trộm được từ phòng đấu giá, tất cả đều bị ta trộm hết rồi." Ngươi có đi cũng không có cái lông gì dùng.

"Là phòng đấu giá nào, ngươi dẫn ta đến đó đi." Ngọc Lưu Li nói.

Ninh Thư:.....

"Cũng không có gì hay ho mà đi, vì đã bị mất cắp, nên hiện tại chắc đã tăng cường đề phòng." Ninh Thư uyển chuyển mà cự tuyệt Ngọc Lưu Li.

Quỷ mới biết là phòng đấu giá nào.

"Cho dù là nơi nguy hiểm thì cũng phải mạo hiểm một phen, linh hồn của Ấn Thiên sắp không chống đỡ nổi rồi." Ngọc Lưu Li nôn nóng nói.

Ninh Thư: Người tốt nhỉ......

Em gái hắn chứ, hiện tại phải làm như thế nào cho xong việc đây.

Thật sự phải dẫn Ngọc Lưu Li đi đến phòng đấu giá của người ta sao.

"Ta cảm thấy như vậy đi, mang tiền đến phòng đấu giá đi, con đường trộm cắp này không được đâu, có lẽ phòng đấu giá còn có đan dược gì đó." Ninh Thư buông tay nói.

Khuôn mặt Ngọc Lưu Li trở nên u sầu, vì nàng không có tiền a.

Nghe Ấn Thiên nói, phẩm giới đan dược đó không thấp, giá cả khẳng định là không thể thấp được.

Ninh Thư ra chủ ý, "Không phải ngươi là luyện đan sư sao, ngươi có thể luyện chế ra đan dược nha, sau đó bán đi rồi lấy tiền mua đan dược kia, vậy không phải được rồi sao."

Ngọc Lưu Li liếc mắt xem xét Ninh Thư một cái, nếu nàng có thể luyện chế ra đan dược uẩn dưỡng linh hồn, thì cần mua làm gì.

Hiện tại nàng chỉ có thể luyện chế ra đan dược có phẩm giới thấp.

Biểu tình Ngọc Lưu Li tạm dừng lại một chút, ngay sau đó nói: "Ta đã biết, ngươi tự mình hảo hảo tu luyện đi."

Nói xong xoay người liền đi rồi.

Ninh Thư:......

Thần kinh a!

Phỏng chừng Ấn Thiên đã cùng nói gì đó với Ngọc Lưu Li.

Mặc kệ hai người này muốn làm cái gì, chỉ cần không đến quấy rầy nàng là được.

Ninh Thư vẫn luôn không ngừng tu luyện, Ngọc Lưu Li cả ngày luôn đi sớm về trễ, thậm chí có khi còn không về nhà.

Cũng không biết là đang vội cái gì.

Dù sao chỉ cần ngươi không quấy rầy ta, ta không quấy rầy ngươi là cách tốt nhất để sống chung.

Nàng cảm thấy mình sắp phải nhận lịch kiếp rồi, thật sự nếu không chuẩn bị tốt, thì sẽ không kịp mất.

Ninh Thư có được dược liệu, liền đi luyện chế đan dược mà mình cần.

Lúc sau lại vẽ phù chú lên trên người, lại nói với Ngọc Hùng Phi cho mượn một cái Thần Khí hạ phẩm.

Khi Ngọc Hùng Phi lấy ra thần khí, Ngọc Hùng Phi đau lòng đến da mặt run rẩy.

Chắc là không muốn cho mượn.

Cũng nhờ Ngọc Linh Lung ở bên cạnh khuyên bảo Ngọc Hùng Phi, đem đồ cho Ninh Thư mượn.

Ninh Thư thật ra rất cảm tạ Ngọc Linh Lung, Ninh Thư có hảo cảm với Ngọc Linh Lung hơn nhiều so với Ngọc Lưu Li.

Ít nhất thì Ngọc Linh Lung còn biết lễ thượng vãng lai, Ngọc Lưu Li thì..... một lời khó nói hết.

Ninh Thư cầm Thần Khí, luyện chế đan dược, còn chuẩn bị sẵn bùa chú, rồi viết một lá thư để lại cho Ngọc Lưu Li.

Nói thời gian tới mình phải nhận lịch kiếp, nên đến nơi rừng sâu núi thẳm để nhận lịch kiếp, trong thời gian ngắn khả năng chưa thể về được, bảo Ngọc Lưu Li không cần lo lắng.

Rồi dùng ấm nước trà đè lên bức thư, sau đó Ninh Thư liền hóa thành một con khổng tước, bay đi.

Ninh Thư bay ở trên không trung, muốn tìm một nơi không có người lui tới để độ kiếp.

Lần này Ninh Thư chính là đi nước cờ hiểm nhất, làm không tốt liền chết thật chứ chẳng chơi.

Cho nên cần phải thật thận trọng, thật thận trọng.

Ninh Thư tìm được một chỗ, vùng rừng núi này đối với nhân loại mà nói là nơi tử địa.

Có rất nhiều đầm lầy cùng khí độc, còn có một ít linh thú tương đối khủng bố, kết bè kết đội với nhau.

Ninh Thư tìm được một hang động, cái hang động này có một con gấu xám đang ngủ, Ninh Thư trực tiếp ném nó ra ngoài.

Con gấu xám đang ngủ đến mơ mơ màng màng mà bị ném 'bành' một tiếng trên mặt đất, lập tức rít gào, rồi phóng về phía cửa động.

Chỉ là còn chưa có chạy tới cửa động, đã lập tức xoay người chạy mất.

Ninh Thư phóng xuất ra uy áp thần thú, gấu xám lập tức héo, hoảng đến không biết chạy đường nào.

Luật trong thế giới linh thú chính là luật rừng, ai lợi hại thì người đó nắm đạo lý.

Ninh Thư chỉ muốn chiếm xào huyệt của gấu xám, chứ không có ý muốn gϊếŧ nó.

Gấu xám chạy trốn nhanh như vậy, vì sợ Ninh Thư sẽ gϊếŧ nó.

Ninh Thư che lại mũi của mình, cái hang động này thật hôi.

Gấu mù thật là không thích ở sạch sẽ chút nào.

Ninh Thư lại phải quét dọn hang động này một lần, rồi mới vào ở.

Ninh Thư lấy Thần Khí ra làm mắt trận, rồi bắt đầu bày trận xung quanh hang động.

Ninh Thư muốn độ kiếp ở địa phương này.

Ninh Thư có chút lo lắng, cảm giác càng ngày càng gần thời điểm đón nhận lịch kiếp.

Chỉ có thể không ngừng gia cố trận pháp.

Có thành công hay không chính là ở tại thời khắc này.

Vì có thể giải trừ được khế ước, Ninh Thư thật sự phải liều mạng.

Lúc sau, Ninh Thư lại thoa lên trên người mình một loại chất lỏng vắt ra từ một ít thảo dược.

Loại thảo dược này gọi là lôi thảo, được gọi như vậy là vì khi bôi lên trên người, thì sẽ cảm thấy đau đớn y như khi bị sét đánh, nên mới đặt tên là lôi thảo.

Nhưng loại cỏ này có thể khiến cho thân thể cường kiện, gia tăng khả năng chịu đựng của thân thể.

Mỗi ngày Ninh Thư đều lấy lôi thảo, rồi vắt lấy nước bôi lên trên người.

Cái thứ này mỗi khi bôi lên người, đều đau thấu tâm can a.

So với cách biếи ŧɦái bôi ớt lên trên người còn muốn thống khổ hơn.

Chỉ cần bôi lên, thân thể liền giống như bị điện giật, mỗi tế bào đều như rêи ɾỉ.

Vô cùng thống khổ.

Nhưng rõ ràng là, độ chịu đựng đau đớn của làn da đã tăng lên rất nhiều, trở nên cừng cỏi hơn rất nhiều.

Nhảy vào hồ băng lạnh đến tận xương cốt rồi, sẽ hoàn toàn không còn cảm thấy lạnh nữa.

Thiên kiếp giáng xuống, đầu tiên là có trận pháp chống đỡ, sau đó cho dù có bổ lên trên người, thì thân thể cứng cỏi, nói không chừng có thể kiên trì được một hồi.

Ninh Thư mỗi ngày đều tự bôi nước lôi thảo lên trên người.

Nhưng mỗi khi nhìn cái nam tính đặc thù trên cơ thể, Ninh Thư cảm thấy hai mắt của mình giống như cũng bị dính phải nước lôi thảo.

Cay đến không thể mở đôi mắt ra.

Làn da đã trở nên cứng cỏi, nhưng nội tạng vẫn thực yếu ớt.

Ninh Thư nhìn nước lôi thảo, nghĩ nghĩ lại đem một chút bỏ vào miệng.

......

Ninh Thư không cảm giác được sự tồn tại của miệng mình nữa.

Cái loại cảm giác này thật giống như đem dây điện chập lại đang bùm bùm lóe hỏa hoa mà bỏ vào trong miệng, liếʍ.

Ninh Thư trực tiếp ngất đi rồi.

Lúc tỉnh lại, giật giật miệng mình, thở dài một hơi.

Xem ra phải từ từ theo tuần tự mà tiến.

Ninh Thư ngoài việc mỗi ngày bôi nước lôi thảo lên người, còn đem một ít bỏ vào miệng, nước lôi thảo chảy xuống yết hầu.

Ninh Thư lập tức che cổ mình lại, thảo, ta...... ta không nói được thành lời.

Khi đi đến dạ dày, Ninh Thư cảm thấy dạ dày mình muốn rách toác ra.

Mẹ nó quá thống khổ.

Sau quá trình Ninh Thư tự mình hại mình, thân thể đã thực cứng cỏi, cho dù có cầm chủy thủ rạch lên cánh tay, thì chỉ để lại một đường trắng nho nhỏ.

Không uổng công nàng chịu đựng nhiều thống khổ như vậy.

Hiện tại Ninh Thư đã có thể mặt mày trấn định mà uống nước lôi thảo rồi, sau đó đánh hai cái lăn lộn trên mặt đất liền không còn đau như vậy nữa.

Tuy rằng vẫn còn đau, nhưng còn trong phạm vị chịu đựng được.

Trong lòng Ninh Thư cảm giác dị dạng càng ngày càng cường liệt, hẳn là sắp độ kiếp.

Ninh Thư ngốc ở trong pháp trận, ngón tay tung bay, gia cố thêm một tầng trận pháp.

Trái tim Ninh Thư thùng thùng nhảy lên, thực khẩn trương.

Chung quanh im ắng, thiên kiếp đối với linh thú mà nói chính là thứ khủng bố đến cực điểm.

Chỉ cần không chú ý một chút thôi liền hồn phi phách tán.

Tất cả linh thú ở chung quanh nơi này đều trốn hết, hiện tại ngay cả một tiếng chim kêu cũng không có.

Chung quanh an tĩnh đến cực điểm, không khí cũng thực áp lực.

Làm cho vai chính hứng chịu độ kiếp là Ninh Thư, trái tim đã như sắp nhảy từ trong miệng ra.

Nhưng việc này có liên quan đến nhiệm vụ của nàng nha.

Nếu thành công, thì sẽ như một cánh chim tự do bay lên trời cao, nếu thất bại, thì sáu cái nhiệm vụ liên hoàn sẽ chờ nàng.