Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1496: Thần thú giãy giụa (18)



Ngọc Linh Lung cùng Ninh Thư đều có oán niệm tu luyện vất vả, nhưng lại bị Ngọc Lưu Li mạo phạm.

Không thể tu luyện, có lẽ sẽ làm một người bình thường, nhưng mà chênh lệch tâm lý cũng đủ để hủy diệt một con người.

Muốn trả thù một người liền hủy diệt thứ mà người đó để ý nhất.

Ngọc Lưu Li đi vào trong phòng, nhìn cả người toàn là máu của Ngọc Linh Lung đang ngồi trên giường, tê tâm phế liệt, cong cong khóe miệng kêu rên.

"Nhị tỷ tỷ, đừng kêu nữa, đan điền đã bị phá rồi, thì cũng đừng kêu gào đến bể cả giọng luôn." Ngọc Lưu Li ha hả cười một tiếng.

"Ngọc Lưu Li, ngươi chết không được tử tế, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi." Ngọc Linh Lung kích động đến cả người đều run rẩy lên.

"Chỉ có kẻ yếu mới có thể dùng đến phương thức này để phát tiết, nếu tỷ thật sự có bản lĩnh, có bản lĩnh thì đến gϊếŧ muội nga." Ngọc Lưu Li nói chuyện tương đương khắc nghiệt.

Đôi mắt Ngọc Linh Lung đều phồng lên, hộc ra một búng máu.

Sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhìn như ngọn đèn sắp cạn dầu.

Ngọc Lưu Li kí©h thí©ɧ Ngọc Linh Lung, "Nếu ta còn nghe thấy ngươi nguyền rủa ta, ta sẽ khiến ngươi không thốt được nên lời."

Một bao độc dược là có thể xử lý xong.

Ngọc Linh Lung sầu thảm cười, "Trời cao thật là không công bằng, vì cớ gì lại bất công như vậy."

"Không có gì công bằng hay không công bằng cả, được làm vua thua làm giặc, lúc trước ngươi muốn gϊếŧ ta, nên nghĩ tới lúc rơi xuống nông nỗi này, bất quá đây cũng là ăn miếng trả miếng của ta thôi." Ngọc Lưu Li cười nhạo một tiếng, xoay người liến đi rồi.

Ánh mắt Ngọc Linh Lung oán độc nhìn chằm chằm theo bóng dáng Ngọc Lưu Li.

Ninh Thư hướng Ngọc Linh Lung nói: "Cô nương càng thống khổ Ngọc Lưu Li càng cao hứng, hà tất đem thảm dạng của chính mình lấy lòng Ngọc Lưu Li đâu."

Ngọc Linh Lung hồng con mắt nhìn Ninh Thư rơi lệ, tựa hồ như chảy ra huyết lệ, "Nhưng mà tiểu nữ rất hận, rất hận."

"Không phải còn loại đan dược chữa trị được đan điền sao, làm gì phải tự chà đạp mình như vậy?" Ninh Thư nói, "Cũng không phải là không có hy vọng."

"Đan dược chữa trị được căn cơ trân quý cỡ nào, tổ phụ sao có thể vì tiểu nữ mà cầu thần đan như vậy, nói nữa, tiểu nữ cũng không biết có thể chờ được đến lúc có thần đan hay không." Ngọc Linh Lung nản lòng thoái chí nói.

Sắc mặt càng thêm như tro tàn, Ninh Thư nói: "Mặc kệ như thế nào, cô nương tự tra tấn mình như vậy không thú vị, nên uống thuốc thì cứ uống, ôn dưỡng thân thể."

Ninh Thư ra khỏi sân viện của Ngọc Linh Lung, đuổi theo Ngọc Lưu Li.

Sắc mặt Ngọc Lưu Li không tốt, "Cùng tỷ tỷ phế vật của ra nói cái gì vậy, thế nào, còn muốn nhập hội cùng nàng ta sao?"

Ninh Thư trả lời: "Ta không hề nghĩ tới việc đầu phục ai cả."

Ngọc Lưu Li vừa định nói chuyện, biểu tình liền thay đổi một chút, khống chế không được nói một tiếng ngọa tào.

Đôi mắt Ninh Thư xoay chuyển, hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngọc Lưu Li che dấu biểu tình kinh tủng, bình tĩnh lại nói: "Không có việc gì." Xoay người vội vàng quay về sân viện của mình.

Ninh Thư cau mày nhìn bóng dáng Ngọc Lưu Li.

Ngọc Lưu Li bị làm sao vậy?

Ninh Thư đột nhiên nhớ ra sợi u hồn kia trong ý thức hải của Ngọc Lưu Li.

Tính tính thời gian, thì hiện tại nam nhân của Ngọc Lưu Li không sai biệt lắm đã khôi phục được ý thức.

Cho nên vừa nãy sợi u hồn kia đã cùng câu thông với Ngọc Lưu Li?

Mới khiến cho Ngọc Lưu Li kinh ngạc như vậy.

Ninh Thư:......

Ngọc Lưu Li chậm rãi cường đại, bắt đầu chậm rãi có nhân mạch, luyện dược cùng sự phụ, hiện tại vị ngưu X lấp lánh kia cũng đã thức tỉnh lại.

Trong khi đó hiện tại nàng vẫn chưa thoát khỏi được khế ước, cùng chiến đấu với tiểu cầu bị phản chấn lại, linh hồn lăn lộn đến sắp tan.

Tâm Ninh Thư rất mệt, vô cùng mệt.

Ngọc Lưu Li trở lại sân viện của mình, vào trong phòng đóng chặt cửa lại.

Hiển nhiên không nghĩ để Ninh Thư biết tàn hồn trong đầu có biến hóa.

Ninh Thư có điểm nôn nóng trong lòng, chờ đến khi Ngọc Lưu Li cánh chim đầy đặn, thì chính là ngày tháng nàng 'công thành lui thân' (hoàn thành sự mệnh mà về vườn).

Hơn nữa sau đó Ngọc Lưu Li sẽ khế ước với những thần thú khác, một khi khế ước với những thần thú khác, thì sẽ có người thay thế vị trí của nàng.

Sự tồn tại của nàng liền trở nên không còn quan trọng như vậy nữa.

Cùng tiểu cầu cứng đối cứng như vậy chính là không biết tự lượng sức mình.

Tiểu cầu bị Hỏa Dương Lực nướng nướng,, một chút biến hóa cũng không có.

Ninh Thư cảm giác thực vô lực, vô tận vô lực.

Không sợ gặp phải sự tình gian nan, chỉ sợ một chút áp phê cũng không có, vô dụng mà nàng vẫn phải làm, bởi vì nàng không tìm được biện pháp nào khác.

Nàng không còn cách nào.

Linh hồn đau đớn khiến Ninh Thư có điểm muốn khóc.

Ai, yếu ớt a.

Cho rằng nội tâm bảo bảo của mình rất cường đại, có đôi khi cũng không phải thực quá kiên cường.

Ninh Thư nằm ở trên giường, trong lòng mặc niệm Thanh Tâm Chú, nhìn chằm chằm nóc nhà.

Thanh Tâm Chú chậm rãi vuốt phẳng nội tâm nôn nóng, vì cho dù có nôn nóng cũng không thể ra sức.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, chờ đến ngày mai Tàng Thư Các mở cửa, đi vào tra tư liệu.

Chủ tớ khế ước làm nàng quá bị động, nếu là Bình Đẳng khế ước, thì tin rằng người ủy thác đã tình nguyện chịu phản phệ để giải trừ khế ước.

Ninh Thư chán ghét loại cảm giác bị người khác trói buộc này, bị người khác theo đúng lý thường mà sai khiến.

Nàng là người tự do, nàng không thích sai xử người khác, nhưng người khác cũng đừng mơ tưởng giam cầm nàng như vậy.

Hơn nữa còn là cường bách.

Tự do thật là một thứ đáng quý, thân thể tự do, tâm linh tự do.

Trước kia Ninh Thư không cảm giác được, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy mình trước kia thật là thoải mái.

Vô luận là cái dạng tình cảnh gì, nàng đều vẫn có được tự do hoàn chỉnh.

Có cái này liền mất cái kia, chính là đối lập như vậy, Ninh Thư cảm thấy cho dù là ở Tắc Nhĩ Đức tinh cầu, phải nhặt rác rưởi để ăn cũng là sự tình thực hạnh phúc.

Một đường đi tới nay, Ninh Thư rốt cuộc cũng biết được cái mình theo đuổi là gì, chính là tự do.

Tự do tồn tại mà không phải chịu bất kỳ khống chế nào, độc lập, tự do mà tồn tại.

Ninh Thư ở trên giường mà nhớ khổ tư ngọt, nghe thấy trên nóc nhà có thanh âm.

Ninh Thư nhịn không được mà chớp chớp mắt, đang là nửa đêm, lại có người tới ám sát sao.

Ngay sau đó, Ninh Thư liền nghe thấy cách vách có âm thanh đánh nhau, còn có tiếng Ngọc Lưu Li kêu thất thanh, "Các người là ai?"

Ninh Thư xuống giường, đâm thủng giấy cửa sổ phòng Ngọc Lưu Li, từ bên ngoài nhìn xem có tình huống bên trong, nhìn thấy Ngọc Lưu Li đang cùng đánh nhau với mấy hắc y nhân.

Hơn nữa mấy hắc y nhân này thực lực không yếu, Ngọc Lưu Li đối phó với mấy tên đó có chút cố hết sức.

"Khổng Lâm, ngươi chết rồi hả?" Ngọc Lưu Li hướng Ninh Thư hô.

Ninh Thư chỉ có thể phá cửa sổ mà vào, chuẩn bị đi cứu mỹ nữ Ngọc Lưu Li.

Mấy hắc y nhân nhìn thấy Ninh Thư, lập tức nói: "Chết tiệt......"

"Tóm lại một tên cho ta, ta muốn nhìn xem thử, vì sao lại ám sát ta." Ngọc Lưu Li nhìn thấy có người muốn bỏ chạy, trầm khuôn mặt hướng Ninh Thư phân phó.

Thích khách đó chạy trốn càng nhanh, nhoáng lên đã từ trong viện tử biến mất.

Ninh Thư buông tay, "Chạy trốn quá nhanh."

"Ngươi không đuổi theo nha, Khổng Lâm, ta xem như đã nhìn thấu ngươi, đừng quên, tánh mạng của hai chúng ta buộc ở bên nhau." Ngọc Lưu Li lạnh lùng nói.

Ninh Thư ngồi xuống, "Những tên đó là tử sĩ, bắt được nói không chừng sẽ cắn lưỡi tự sát."

"Hơn nữa, vừa nhìn thấy ta liền chạy, chứng tỏ biết rõ thân phận của ta, ngươi hảo hảo ngẫm lại xem, có phải ngươi đã đắc tội với người nào hay không?"

Ngọc Lưu Li cau mày, trong lòng suy tư, "Là do Ngũ điện hạ phái tới, là vì vào thời điểm thi đấu đã đánh hắn thành ra như vậy?"

"Hay là do Ngọc Linh Lung phái tới?"

"Hay là tổ phụ muốn gϊếŧ ta?"

Ninh Thư:......

Sao đắc tội với nhiều người như vậy nha?

Hơn nữa, những người mà Ngọc Lưu Li nhắc đến đều có khả năng.