Boss, Vợ Ngài Lại Giết Người Rồi!

Chương 14:Gặp mặt



\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_Lam Hi thiếu gia\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

"Hộc.....hộc..."

Trên một chiếc giường nhỏ màu xanh có một bé con cả người đỏ ửng , mồ hôi mồ kê thoát ra chảy ròng như suối đang thở dốc một cách mệt mỏi , trên khuôn mặt khả ái của cậu dần nhăn lại như gặp ác mộng .

A Trân đã lo từ nãy đến giờ , cô không biết các vị gia chủ đã đi đâu để lại Hi tiểu thiếu gia mệt nhọc bệnh tình ở đây lại càng khiến cô hoảng hơn. Cô giờ chỉ có thể ở lại lau mồ hôi cho cậu mà không thể giúp ích gì vì cô đâu biết thiếu gia mắc bệnh gì đâu ! Chỉ có vết chu sa là toàn lan rộng đến gần cổ chỗ xương quai xanh rồi !

Làm sao đây aaaaaa!

Khi A Trân ở ngoài lo lắng thì trong mộng , Lam Hi đã mơ một số những hình ảnh mờ ảo giữa 2 nam nhân xa lạ . Một người thì xinh đẹp như nữ nhân , một người thì anh tuấn soái khí , cả hai đều khí chất ngời ngời ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau .

Thỉnh thoảng , bé tiểu bông đơn thuần của chúng ta còn nhìn thấy mấy cảnh hai người nọ thân mật như hôn thì không hiểu liền nghĩ

' Họ đang làm gì ấy nhỉ? Sao họ lại ăn môi của nhau? Môi có gì ngon sao , ta chưa từng ăn môi như thế bao giờ!'

Người xinh đẹp nọ như nghe thấy tiếng lòng của cậu bé ngây ngô kia thì quay người lại . Tất cả mộng cảnh đều biến mất , chỉ còn lại vị nam nhân xinh đẹp có nốt chu sa đen nhỏ sau đuôi mắt kia , tay cầm cây dù , ngồi trên một bệ đá cùng bàn trà không biết từ đâu ra , phía trên lại có thêm một cây hoa đào đang chồi lộc chớm dần chớm nở những nụ hoa xinh xinh màu hồng nhạt:

"Bé con, vừa nãy con hỏi ta việc gì đúng không?"

Vị nam nhân xinh đẹp kia tới gần nựng nựng má Lam Hi , một âm thanh trong trẻo thánh thót vang lên .

Bé con tiểu Lam Hi ngây ngô trả lời :

"Ca ca xinh đẹp , ta có thể hỏi lúc nãy nhị vị ca ca tại sao lại ăn môi nhau vậy????"

Nam nhân kia không ai khác chính là Lam Tử Đồng , nhận ra câu hỏi ngây thơ của tiểu Lam Hi liền cong viền môi nhỏ nhắn phát ra giọng cười thích thú trong âm:

"Ha ha , ...ha ..tiểu bạch thỏ à , con quá thú vị rồi! Lúc nãy là ta với phu quân đang hôn nhau a"

"Hôn sao?"

Tiểu Hi nghiêng đầu nhẹ sang một bên , cho tay chọt lên má vẻ suy tư

"Đúng , là hôn a! Mà ta nhắc nhỏ con này nhé, mai sau con chỉ được làm như vậy với người mà con thương thôi . Không phải là phụ mẫu con hay huynh đệ đâu mà là người làm trái tim con rung động , khiến con không ngừng nghĩ về người đó lo lắng hay quan tâm tới người đó,thổn thức vì người đó.
Đó người ta gọi là yêu!"

Lam Hi bé nhỏ biểu tình gật gật như đã hiểu , nhớ ra một điều liền hỏi:

"Ca ca , huynh là ai vậy?"

"Ta là ai sau này con sẽ biết , còn nữa con phải gọi ta là Tổ phụ không được gọi là ca ca "

Hi Hi bé nhỏ lại ngây ngây người hỏi:

"Tại sao ta lại không thể gọi như vậy? Người trông rất trẻ mà , lại đẹp nữa a"

Lam Tử Đồng xoa xoa nhẹ đầu Lam Hi khẽ nhếch môi nói:

"Con cứ việc gọi ta là vậy đi , còn vì sao lại phải gọi mai này từ từ ta sẽ nói cho con biết"

........