Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 133: Tôi thấy anh mới là đồ bỏ đi



Yến Tùng Nam nghe thấy tiếng thét của Yến Như Kha, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, từ lúc hắn biết mình không còn có thể làm đàn ông nữa, tâm tình càng ngày càng bực dọc, có lần sau khi đánh Yến Như Kha, hắn phát hiện ra rằng đánh người và nghe tiếng kêu thét của người khác có thể khiến hắn có một khoái cảm khó tả, thế là từ đó hắn lúc nào cũng đánh mắng Yến Như Kha.

Hắn chửi: ”Rót nước thôi cũng không biết, mày còn làm được gì chứ, đồ bỏ đi.”

Vết thương trên người đau như thiêu như đốt, Yến Như Kha muốn mau chóng tìm chỗ có nước lạnh xối rửa, sự đau đớn khiến cô đã không thể chịu đựng được nữa mà điên tiết lên, cô quát: “Anh không vui, anh có quyền gì bực mình với tôi, anh có quyền gì đánh tôi, chỉ vì anh không thể làm đàn ông nữa thì anh tới dày vò tôi sao? Có gan thì tìm mấy người khiến anh trở thành như vậy mà trả thù ấy … Anh chỉ biết đánh tôi, ngoài việc này ra anh còn biết gì nữa? Nói tôi là đồ bỏ đi, tôi thấy anh mới là đồ bỏ đi đi.”

Mặt mày Yến Tùng Nam chưng hửng, những thớ thịt trên mặt co giật: “Con đĩ, tao đánh chết mày …”

“Được thôi, anh đánh đi, anh đánh chết tôi đi, như vậy tôi có thể đi gặp ba mẹ, đến lúc đó tôi sẽ nói là anh đánh chết tôi, không có tôi, xem ai còn chịu hậu hạ đồ bỏ như anh.”

Yến Tùng Nam leo xuống giường nhắm mắt nhắm mũi lao đến chỗ Yến Như Kha mà đánh, thật ra hắn có thể động đậy được rồi, chỉ là hắn không chịu động đậy, niềm vui duy nhất bây giờ của hắn là dày vò Yến Như Kha.

Yến Như Kha bị đánh đến nổi không còn sức lực để trở tay nữa, “Cứu mạng, cứu với… có ai đó không, cứu tôi với…”

Ngay lúc Yến Như Kha bị đánh đến máu mũi thành dòng, kêu gào không ngớt, đột nhiên có người tới đập cửa: “Cho hỏi, Yến Tùng Nam ở đây phải không?”

Yến Tùng Nam nghe thấy tên mình liền dừng tay, quay đầu qua nhìn hai người vừa tới với vẻ hung tợn: “Các người là ai?”

Hai người họ bị ánh nhìn đó có chút lẩy bẩy: “Chúng tôi là người nhà họ Diệp, cô Linh Chi sai chúng tôi tới đón cậu chủ về nhà ạ.”

Tuy Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi đã kết hôn, nhưng người nhà họ Diệp chưa thực sự chấp nhận hắn, những ngày lễ tết, hắn cũng hiếm khi được bước vào nhà họ Diệp, vì thế người hầu nhà họ Diệp hầu như chưa từng thấy qua hắn.

Yến Tùng Nam liền suy nghĩ, bây giờ chắc chắn hắn không thể về được, nếu lộ tẩy hết thì sao?

Hắn nói thẳng: “Vậy các người tìm nhầm người rồi, ở đây không có Yến Tùng Nam.”

Hai người ngoài cửa thấy lạ: “Không phải sao? Nhưng địa chỉ cô Linh Chi đưa là ở đây mà?”

Yến Tùng Nam cười: “Chúng tôi sáng nay mới đến đây ở, có thể là… người mà các người tìm đã ra viện rồi.”

Hai người nhìn Yến Như Kha đang run rẩy, “Thế à, vậy… xin lỗiđã làm phiền.”

Người Yến Như Kha đau đớn khôn xiết, thấy hai người họ quay lưng đi mất, không biết cô ta lấy đâu radũng khí chợt la lên: “Anh ta lừa bọn anh đó, anh ta là Yến Tùng Nam, các anh hãy đưa anh ta đi đi, nếu không, anh ta sẽ đánh chết tôi mất… a …”

Yến Như Kha chưa nói xong liền bị Yến Tùng Nam tát cho một bạt tai, đánh đến chóng mặt, hoa mắt.

Hai người kia hơi sững người, liền quay lại: “Cô vừa nói gì?”

Miệng Yến Như Kha bị Yến Tùng Nam bịt lại: “Cô ta không nói gì cả, đây là em gái tôi, lúc nhỏ bị sốt nên có chút không được bình thường, khùng khùng điên điên, các người đừng tin lời cô ta …”

“Ưm... ưm …” Yến Như Kha giằng co muốn nói, nhưng bị Yến Tùng Nam bịt chặt miệng không cất nên lời, cô nhìn hai người hầu với vẻ mặt van xin, hy vọng họ có thể cứu lấy cô.