Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 243: Mộ thiếu cùng quân khuyển



Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Mộ Lăng Khiêm nhíu mày, không muốn để ý người chụp lén phía trước, xoay rời cất bước rời đi chỗ này.

Đợi đến lúc nữ sinh hoa si kia lấy lại tinh thần đã sớm không tìm thấy bóng dáng của Mộ Lăng Khiêm.

Thời điểm Mộ Lăng Khiêm tìm được Ôn Hướng Dương, Ôn Hướng Dương đang mang theo Tiểu Q điên cuồng mua sắm, trong xe đẩy chất đầy đồ ăn, tất cả đều là của Tiểu Q.

Ôn Hướng Dương còn vừa cầm vài túi đồ ăn vừa hỏi Tiểu Q: “Tiểu Q, em có muốn ăn cái này không? Nếu muốn thì kêu một tiếng, còn không muốn thì kêu hai tiếng”.

Nữ nhân này!

“Uông”. Tiểu Q nhìn giăm bông ở trong tay của Ôn Hướng Dương kêu một cái.

“Em thích ăn cái này sao?.” Ôn Hướng Dương nghe được Tiểu Q kêu liền vui sướng đem giăm bông bỏ vào trong xe đẩy.

Nhưng lúc Ôn Hướng Dương vừa bỏ túi giăm bông vào trong xe đẩy, một bàn tay liền đem túi giăm bông lấy ra, Mộ Lăng Khiêm quét mắt nhìn qua Tiểu Q một cái: “Nó không ăn cái này.”

Tiểu Q bị ánh mắt của Mộ Lăng Khiêm quét qua, nức nở một tiếng liền gục đầu xuống không dám phản bác.

Ôn Hướng Dương nhíu mày, Tiểu Q là do Mộ Lăng Khiêm mang ra từ trong quân đội, vì thế lời nói của Mộ Lăng Khiêm so với Baidu càng có giá trị tham khảo hơn, do đó Ôn Hướng Dương quyết định không mua giăm bông cho Tiểu Q.

*Baidu: là trang tìm kiếm thông tin hàng đầu tại Trung Quốc.

Ôn Hướng Dương lại mua thêm vài loại đồ ăn cho chó, nhưng mà mặc kệ cô lấy thứ gì đều sẽ bị Mộ Lăng Khiêm bỏ trả lại, vì vậy đi dạo siêu thị ước chừng nửa giờ đồng hồ thế nhưng cô cái gì cũng chưa có mua được.

Ôn Hướng Dương nhịn không được liền dừng bước chân, trừng mắt về phía Mộ Lăng Khiêm.

Mộ Lăng Khiêm nhìn bộ dáng tức giận của Ôn Hướng Dương giây lát liền thu hồi tầm mắt, đi đến khu vực bán thức ăn cho chó, tùy tiện lấy hai túi bỏ vào trong xe đẩy.

Ôn Hướng Dương có chút sinh khí: “…..”

Hắn thái độ qua loa lấy lệ như vậy rốt cuộc là có ý tứ gì?

Tiểu Q không phải là cộng sự của hắn sao? Hắn lại đối đãi như vậy với Tiểu Q?

Ánh mắt phẫn nộ của Ôn Hướng Dương lọt vào trong mắt của Mộ Lăng Khiêm, sắc mặt hắn có chút âm trầm đi xuống, hắn tới cùng cô đi dạo siêu thị vậy mà trong mắt cô chỉ có Tiểu Q, tất cả đồ cũng đều mua cho Tiểu Q, đem một người sống sờ như hắn gạt bỏ sang một bên, bây giờ lại còn dám trừng hắn?

Tiểu Q thấy mặt Mộ Lăng Khiêm âm trầm liền vội vàng chạy tới chỗ Ôn Hướng Dương, cắn cắn ống quần của cô.

Ôn Hướng Dương bị cắn mới phục hồi lại tinh thần, lúc này cũng mới chú ý tới sắc mặt của Mộ Lăng Khiêm.

Trong nháy mắt liền tỉnh ngộ, không dám trừng Mộ Lăng Khiêm nữa mà lộ vẻ tươi cười dò hỏi: “Mộ thiếu, anh có cái gì muốn ăn không? Chúng ta cùng nhau đi mua đồ anh thích ăn đi?”

Mộ Lăng Khiêm liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái liền xoay người đi qua hướng khác.

Ôn Hướng Dương nhăn lại mày đẹp, nhìn bóng dáng Mộ Lăng Khiêm xong lại nhìn xuống Tiểu Q kêu một tiếng mới đi theo.

Chỗ Mộ Lăng Khiêm đến là khu siêu thị bên cạnh, thời điểm lúc đi tìm Ôn Hướng Dương và Tiểu Q, hắn liền đem khu vực này nhớ kĩ.

Khu vực này chính là bán thịt tươi, thịt heo thịt bò đều có.

Mộ Lăng Khiêm đi đến quầy bán thịt bò trước, đại thúc béo bán thịt đang cầm dao phay nhiệt tình hỏi: “Chàng trai, cùng vợ đi siêu thị sao? Nhìn xem, nghĩ muốn mua gì chưa?”.

“Ba mươi kí thịt bò.”

Sắc mặt Mộ Lăng Khiêm đang âm trầm, nghe đại thúc bán thịt bò nói xong liền hòa hoãn được một chút.

“Ai, được rồi”.

Đại thúc béo nói xong liền lấy dao băm xuống.

Ôn Hướng Dương dẫn theo Tiểu Q đứng bên cạnh Mộ Lăng Khiêm, còn nhìn Mộ Lăng Khiêm nói với đại thúc béo kia muốn ba mươi kí thịt bò, lúc sau lại đi theo mua thêm không ít đồ linh tinh, tất cả đều được đóng gói tốt bỏ vào xe đẩy.

Ôn Hướng Dương nhìn hành động của Mộ Lăng Khiêm không khỏi cảm thấy ngượng ngùng vì thái độ lúc nãy cô đối với Mộ Lăng Khiêm.

Giống như từ lúc bắt đầu dạo siêu thị, cô không có để ý đến hắn, hắn vừa vặn giống như đi lạc đi?

Hai người cả ngày lấy lòng Tiểu Q bằng thức ăn, Ôn Hướng Dương đi theo sau Mộ Lăng Khiêm được vài bước liền duỗi tay lôi kéo ống tay áo của Mộ Lăng Khiêm, khẽ mở miệng: “ Mộ thiếu …”