Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 172: Tôi thành toàn cho cô



“Hảo, nếu cô muốn như vậy, tôi thành toàn cho cô.” Một lời nói xong, Ôn Hướng Dương nghe Mộ Lăng Khiêm cắt đứt điện thoại, cô đứng ở tại chỗ nửa ngày không hoàn hồn.

Diệp Ảnh nhìn Ôn Hướng Dương ngốc ngốc nhìn di động, sắc mặt tái nhợt, rất muốn hỏi Ôn Hướng Dương hà tất gì phải làm vậy, không hề nghi ngờ lời Ôn tiểu thư nói đã chọc ông chủ sinh khí, thế cho nên hắn mới vừa rồi đều có thể nghe được trong di động thanh âm tức giận.

“Ôn tiểu thư, côcó khỏe không?” Diệp Ảnh trong mắt có một tia lo lắng.

Ôn Hướng Dương thu hồi thần trí, lắc lắc đầu: “Tôi không có việc gì, có thể đưa tôi trở về không?”

Diệp Ảnh mang theo Ôn Hướng Dương đi xuống lầu, lúc này, di động của Diệp Ảnh vang lên.

Ôn Hướng Dương đứng ở bên cạnh người Diệp Ảnh, có thể rõ ràng nghe được thanh âm Diệp Ảnh trả lời, cô nhìn phía Diệp Ảnh, Diệp Ảnh tắt điện thoại, mới mở miệng nói: “Điện thoại tới nói muốn tôi mang cô đi bệnh viện nhìn qua một chút.”

Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, tâm hơi hơi động, cái nam nhân đáng giận kia, anh không phải đang sinh khí sao? Vì cái gì còn muốn gọi điện thoại tới muốn Diệp Ảnh đưa cô đi tới bệnh viện?

Tới dưới lầu, Diệp Ảnh đem xe lại đây, để Ôn Hướng Dương lên xe. Mà ở thời điểm Ôn Hướng Dương lên xe, một chiếc bảo mã vừa lúc chạy đến dưới lầu Mộ mậu bách hóa, Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi từ trên xe đi rồi xuống dưới, vừa định đi lên trên lầu tìm Ôn Hướng Dương, liền thấy Ôn Hướng Dương cùng Diệp Ảnh ở bên nhau. Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi đều đã gặp qua Diệp Ảnh, biết Diệp Ảnh là bảo tiêu của Mộ Lăng Khiêm.

Lúc này, nhìn thấy Diệp Ảnh cùng Ôn Hướng Dương ở bên nhau, bọn họ cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí không dám lái xe đi theo Diệp Ảnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Hướng Dương rời đi.

Trần Vân Hi nhìn chằm chằm Ôn Hướng Dương ngồi xe rời đi, oán hận nói: “Không thể như vậy, như vậy chúng ta căn bản không có biện pháp bắt được Ôn Hướng Dương, càng không có biện pháp bức Ôn Hướng Dương mở miệng làm người Mộ gia đừng tìm chúng ta gây phiền toái nữa.”

Lần trước tại quán bar, Diệp Ảnh quay lại cảnh tượng không mấy đẹp đẽ giữa Trần Vân Hi cùng cái cẩu ca kia, Trần Vân Hi lo lắng hãi hùng vài ngày, may mắn Diệp Ảnh không có đem video kia truyền bá đi ra ngoài, ngày hôm qua Lâm Hạo đột nhiên hỏi cô ta, có phải nên đi tìm Ôn Hướng Dương không, cô ta đã tốn một lượng phí thật lớn mới đã lừa gạt Lâm Hạo, còn xúi giục Lâm Hạo cùng cô ta cùng nhau tìm cơ hội bắt cóc Ôn Hướng Dương. Cho nên, lúc Lâm Hạo nói cho cô ta lời này, nhận được điện thoại của Mai Thiến, bọn họ lập tức liền đuổi lại đây. Đáng tiếc chính là, bọn họ căn bản là không có cơ hội xuống tay.

“Vậy cô có biện pháp nào?” Lâm Hạo hiện tại đã bị buộc đến cùng đường, cố tình Thái tử Triệu gia chính là muốn vui đùa với hắn, muốn hắn sông không bằng chết, không cho hắn tới một cái chết thoải mái.

Trần Vân Hi nghe được Lâm Hạo hỏi chuyện này, đột nhiên giơ lên khóe miệng, nói ra hai chữ: “Nghiêm Hân.”

Diệp Ảnh đem Ôn Hướng Dương đưa đến phân viện bệnh viện của Hoa Úc, tìm bác sĩ khám cho vết thương trên người Ôn Hướng Dương, hỏi rõ ràng bác sĩ tình huống Ôn Hướng Dương xong, liền gọi điện thoại cung cấp hông tin cho Mộ Lăng Khiêm.

“Thuộc hạ đã mang Ôn tiểu thư tới bệnh viện rồi, bác sĩ nói cô ấy chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, một tuần là có thể khôi phục.”

“Đã biết.” Thanh âm Mộ Lăng Khiêm trầm thấp hơi khàn khàn mỏi mệt truyền đến: “Ngươi tự mình đi xử lý việc của Tiểu Lam.” Nói đến chỗ này, Mộ Lăng Khiêm tạm dừng một lát, lại lần nữa mở miệng nói: “Liền như ý cô ấy muốn, sử dung cái loại phương thức đó xử lý.”

“Thân thể ông chủ……”

“Tôi không có việc gì, tôi đêm nay trở về. Cậu thay tôi chiếu cố tốt cô ấy, tôi trở về lại tìm cô ấy tính sổ!” Nói đến “Tính sổ”, thanh âm Mộ Lăng Khiêm lạnh băng giáng đến đáy cốc.

“Vâng, thuộc hạ liền đi an bài.”