Bong Bóng

Chương 31



Tim Đỗ Nhược đập nhanh, dường như cô đoán được bà sắp nói cái gì, nhưng cô lại không dám chắc: "Mẹ... muốn nói cái gì?"

Tần Nguyệt Linh ấp úng, rất khó mở miệng, làm Đỗ Nhược nôn nóng muốn khóc: "Mẹ muốn nói gì?"

Tần Nguyệt Linh nắm chặt tay Đỗ Nhược: "Nhược Nhược, chúng ta chuyển tới nơi khác đi. thỉnh thoảng chúng ta về thăm Tiểu Phong cũng được, hoặc khi nó được nghỉ thì về nhà, chúng ta đi thôi..."

Đỗ Nhược có chút tức giận, rút tay ra, xoay người đi vào phòng bếp, không để ý tới bà nữa.

Có một số việc Tần Nguyệt Linh không đề cập tới nên cô không dám hỏi. Nhưng bà nhắc tới rồi lại do dự không chịu nói ra.

Đỗ Nhược thấy ngột ngạt khó thở, đặt bát đũa lên bàn trước mặt Tần Nguyệt Linh, không nói một lời.

Căn phòng này được bày trí theo phong cách của Kiều Cận Nam, chỉ có hai màu đen trắng, đơn giản lại gọn gàng, phong cách mạnh mẽ, không gian yên tĩnh làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Một lúc lâu, Tần Nguyệt Linh mới lên tiếng.

"Nhược Nhược, năm đó mẹ đã nhận một khoản tiền." Giọng Tần Nguyệt Linh rất nhẹ nhưng lại vang rõ khắp phòng.

Đỗ Nhược chậm rãi xoay người lại: "Tiền gì?"

Tần Nguyệt Linh né tránh tầm mắt Đỗ Nhược: "Lúc người ta đưa đứa trẻ đi, mẹ đã nhận một khoản tiền."

Đỗ Nhược sửng sốt một lúc lâu mới hiểu ý của Tần Nguyệt Linh, nhưng giọng cô vô cùng bình thản: "Bao nhiêu tiền?"

Tần Nguyệt Linh nói khẽ: "Sáu trăm vạn..."

Đỗ Nhược ngồi xuống, cầm bát đũa lên, cười nhẹ: "Mẹ nói dối đúng không? Sáu trăm vạn? Tại sao đưa đứa bé đi mà lại nhận sáu trăm vạn? Tự dưng nhận sáu trăm vạn mà con lại không biết? Mẹ đừng nói đùa nữa, ăn cơm đi."

Tần Nguyệt Linh nhìn phản ứng của con gái, lắp bắp: "Nhược Nhược... Khoản tiền ấy trong tài khoản của Tiểu Phong, cho nên con không biết. Mẹ đã đáp ứng người ta, cầm tiền sẽ rời khỏi thành phố S, không đề cập tới chuyện đứa trẻ, bây giờ nhà chúng ta bị cháy, nhất định là người ta đã phát hiện ra nên cảnh cáo! Nhược Nhược, chúng ta chuyển nhà đi..."

"Mẹ hãy nói rõ ràng mọi chuyện." Đỗ Nhược cầm đũa, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: "Tại sao lạ nhận sáu trăm vạn? Nhận sáu trăm vạn của ai?"

Tần Nguyệt Linh nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng: "Nhược Nhược, đừng trách mẹ... Lúc ấy bố con không còn, mẹ cũng không biết nên làm thế nào, lúc đó có người tìm đến... Nói sẽ đối xử thật tốt với đứa trẻ... Người ấy có vẻ giàu có, mẹ liền..."

"Vậy là mẹ sáu trăm vạn?" Đỗ Nhược trợn to mắt, nước mắt lăn dài trên mặt.

Tần Nguyệt Linh cũng khóc: "Nhược Nhược, không phải như thế, mẹ không đề cập chuyện tiền bạc, là người ta chủ động nói... Nhược Nhược, khi bố con ngã bệnh đã tiêu một khoản tiền lớn, kinh tế trong nhà lại khó khăn, Tiểu Phong còn chưa trưởng thành, có giữ lại đứa bé thì tương lai của con sẽ ra sao? Mẹ chỉ muốn cuộc sống sau này tốt hơn nên mới cầm tiền..."

Tần Nguyệt Linh vội vàng giải thích: "Nhược Nhược, mẹ biết tính con kiêu ngạo cho nên luôn giấu con chuyện này, nhưng đứa bé không thể giữ lại, con có một đứa con thì sau này lập gia đình thế nào? Người ta hỏi thì con nói thế nào?"

Đỗ Nhược hoang mang nhìn Tần Nguyệt Linh, nước mắt giàn giụa.

Lần đầu tiên cô nhận ra cô không hiểu mẹ mình.

Chưa bao giờ cô trách Tần Nguyệt Linh đã đưa đứa bé đi, cô có thể hiểu được nỗi lòng của bố mẹ. Cô chưa lập gia đình mà đã có thai làm gia đình mất thể diện, là cô không đúng. Cô từng có ý nghĩ sẽ một mình nuôi đứa nhỏ, nhưng cô quá ngây thơ. Cô vẫn tự nói với mình, cha mẹ phải yêu cô rất nhiều nên mới tuyệt tình với đứa bé.

Nhưng tại sao lại dính dấp đến tiền?

Cho dù là chuyện gì, chỉ cần dính dấp đến tiền thì tính chất sẽ thay đổi.

Đỗ Nhược lau nước mắt, tiếp tục ăn cơm.

"Lúc mẹ mới tỉnh dậy, đầu óc còn mơ hồ nên không muốn chuyển đi, nhưng mẹ nhớ ra rồi... Nhược Nhược, chúng ta phải chuyển đi ngay.

Đỗ Nhược lạnh giọng hỏi: "Vậy mẹ cầm tiền của ai, đứa bé đang ở đâu?"

Tần Nguyệt Linh né tránh, do dự một lúc mới nói: "Mẹ...chắc đứa bé được giao cho bố nó..."

"Mẹ nói gì?" Đỗ Nhược nhướng mày, giọng nói đầy phẫn nộ: "Mẹ có chắc không? Ngay cả thân thế người ta cũng không biết sao?"

Tần Nguyệt Linh vội vàng giải thích: "Nhược Nhược, mẹ chỉ đoán, nếu không phải bố đứa bé thì ai muốn bỏ ra sáu trăm vạn? Người ta nói sẽ đối xử thật tốt với đứa trẻ..."

"Được rồi! Mẹ đừng nói nữa." Đỗ Nhược không ngừng lau nước mắt.

"Nhược Nhược, nhất định đứa bé sẽ sống tốt... Mẹ chỉ muốn tốt cho tương lai hai chị em con..."

"Mẹ! Đừng nói nữa!" Đỗ Nhược đặt mạnh đũa xuống bàn, nước mắt chảy dài: "Mẹ cứ thế mà giao đứa bé cho bố nó? Ngay cả con cũng không biết bố đứa trẻ là ai, sao mẹ lại biết? Nhất định mẹ không biết người ta là ai mà đã nhận sáu trăm vạn, mẹ, thế này khác gì bán trẻ con? Mẹ bán con của con rồi nhận tiền mà còn nói muốn tốt cho con? Nhà chúng khó khăn lắm sao mà phải dùng đến cách bán trẻ con?"

"Nhược Nhược, sớm muộn gì cũng phải đưa đứa bé đi..."

"Dù thế nào cũng phải đưa đi nên nhận sáu trăm vạn có lời hơn đúng không? Dù người ta là ai, có ý đồ giì với đứa trẻ cũng mặc kệ? Dù sao đứa trẻ là một sai lầm nên coi như nó chưa từng xuất hiện phải không?"

Tần Nguyệt Linh cũng khóc: "Nhược Nhược mẹ không có ý này, lúc ấy mẹ có hỏi nhưng họ không chịu nói."

"Dĩ nhiên là không nói, đã cầm tiền còn muốn biết lai lịch người ta, có ai ngu như vậy?"

"Nhưng Nhược Nhược..." Tần Nguyệt Linh cầm tay Đỗ Nhược: "Chẳng lẽ không phải Hà Khâm Sinh? Con luôn nói không phải cậu ta, nhưng... tính con sao mẹ lại không biết? Từ nhỏ đến lớn, đã thích món gì dù có ăn cả tháng cũng không chán, thích cái cặp sách nên đeo từ tiểu học tới trung học, thích một quyển sách dù nó bị rách cũng không vứt, trừ Hà Khâm Sinh ra thì còn có ai, còn ai có thể là bố đứa trẻ? Trừ Hà Khâm Sinh, còn có ai có thể bỏ ra sáu trăm vạn?"

Tần Nguyệt Linh suy đoán mới giao đứa bé cho người ta.

"Trước kia chúng ta sống rất vui vẻ, từ lúc Hà Khâm Sinh xuất hiện, nhiều việc không may cũng xảy ra."

"Con không muốn nói chuyện này nữa, mẹ ăn cơm đi, con ra ngoài một lúc."

Đỗ Nhược đứng dậy, Tần Nguyệt Linh cũng đứng dậy kéo tay cô: "Nhược Nhược, con đừng giận mẹ được không?"

Đỗ Nhược nhìn bà.

Cô lấy tư cách gì mà tức giận? Từ trước tới nay luôn là cô sợ Tần Nguyệt Linh tức giận, cô không dám nhắc lại chuyện cũ, chỉ sợ bà giận, chỉ sợ bà như lúc bố mới qua đời, tâm lý bất ổn chửi mắng cô đã phá hủy gia đình này.

"Nhược Nhược, mẹ biết bố con qua đời không phải lỗi của con, lúc ấy mẹ quá thương tâm, không có nơi phát tiết mới... Mẹ cũng đau lòng... Mẹ thấy con vất vả, cũng từng nghĩ tới việc trả lại tiền nhận đứa bé về, nhưng mẹ không biết bọn họ là ai, trong lúc hoảng hốt liền gặp tai nạn xe cộ..."

Sau khi Đỗ Nhược sinh con chưa từng nói muốn gặp đứa trẻ, chỉ trốn tránh khóc thầm. Tần Nguyệt Linh đã dao động, dù việc nuôi đứa trẻ sẽ rất khó khăn nhưng vẫn có thể vượt qua. Dù giữ lấy thể diện nhưng con gái bà phải chịu đựng đau khổ.

"Đã nhiều năm qua, chuyện cũng không rõ ràng, người ta chỉ nghĩ chúng ta tham lam..."

Đỗ Nhược rũ mắt xuống, nhẹ nhàng rút tay ra.

"Mẹ ăn cơm trước đi, con ra ngoài một chút."

Đỗ Nhược cầm túi ra ngoài.

Ánh đèn rực rỡ, mùa đông này thật dài. Cô lang thang không mục đích, rời xa thành phố ồn ào, chỉ có từng cơn gió rét thổi bên tai.

Thật ra nơi này không phải nhà Đỗ Nhược

Năm đó cô mang thai, mọi chuyện đều do bố cô sắp xếp, liên hệ với bệnh viện ở thành phố S, để thuận lợi che dấu tai mắt mọi người đứa bé sinh ra sẽ đưa đi ngay. Sau một tháng cô sinh con, Tần Nguyệt Linh đã bị tai nạn xe cộ phải nằm bệnh viện. Sau này Đỗ Hiểu Phong cũng học đại học ở đây.

Có lúc Đỗ Nhược sẽ cảm thấy rất tốt, ở một thành phố xa lạ, ít nhất sẽ không chạm vào vết thương, có lúc cô lại có cảm giác lạc lõng, giống như chiếc lá rụng, muốn ở mãi trên cây nhưng khi rụng xuống lại không có chốn dừng chân.

Bây giờ cô đã cảm thấy rất tốt, nơi này không có ai biết cô, cho dù cô khóc xưng cả mắt ở trên đường cũng không có người quay đầu lại liếc nhìn cô.

Cô đi lang thang không mục đích, mãi cho đến khi rặng mây đỏ phía chân trời tản đi, vầng trăng đã lên cao, cô nghĩ chắc đã đi được một lúc lâu, nhưng ngẩng đầu lên vẫn trong khuôn viên dưới lầu, căn hộ của Kiều Cận Nam vẫn còn sáng đèn.

Cô không muốn lên lầu, cũng không có chỗ nào có thể đi. Cô tùy tiện kiếm một góc, nhặt lá cây khô, ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ ngệch ngoạc vài nét.

Cô thừa nhận, chuyện Tần Nguyệt Linh nói làm cô khó có thể tiếp nhận. Mặc dù mấy năm nay cô đã tập thành thói quen, cho dù xảy ra chuyện gì, cô luôn nhắc bản thân phải tỉnh táo, chỉ có tỉnh táo mới có thể xử lý tốt mọi chuyện. Có thể cô chấp nhận sự thật thì Tần Nguyệt Linh có lỗi gì đây? Dù sao cũng phải đem đứa bé đi, được thêm một khoản tiền thì tại sao lại không làm?

Có tiền, mọi thứ đều dễ dàng hơn.

Vì cô không biết, nếu như đến một ngày có cơ hội tìm được đứa bé, cô phải đối mặt với nó thế nào.

Đỗ Nhược ôm đầu gối, cô phỉa chớp mắt mấy cái mới nhìn rõ kí hiệu trên mặt đất.

Ký hiệu xiên xiên vẹo vẹo, rất nhanh đã bị gió to thổi bay.

Đột nhiên dưới ánh đèn đường xuất hiện một bóng người, bàn chân đặt lên kí hiệu kia, Đỗ Nhược ngẩng đầu, bởi vì khóe mắt còn một tầng nước, gương mặt người kia luôn nghiêm túc cũng dịu dàng hơn, mông lung mang theo vầng sáng.

"Đỗ Nhược, sao lúc nào gặp cô cũng chật vật như thế?" Anh khẽ khom lưng, đưa cho cô một chiếc khăn tay phẳng phiu chỉnh tề, anh đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống.

Đỗ Nhược lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt đó như không có chuyện gì xảy ra nhìn nơi khác, ánh trăng phản chiếu đường nét gò má rõ ràng.

"Kiều Cận Nam, tôi mời anh uống rượu." Đỗ Nhược ngẩng mặt lên, đôi mắt cong cong.