Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 74



Ba mẹ Minh cũng không có xa lạ đối với tôi. Dù gì cũng đã nói chuyện với nhau thông qua mấy bữa tối.

Nhưng mà tự nhiên bây giờ gặp lại lại cảm thấy hơi ngượng...

Tôi cúi đầu chào: “Thưa hai bác.”

“Hạ đó hả?” không những không thái độ, mà còn vô cùng lịch sự với vui vẻ đón tiếp tôi.

“Dạ.” Tôi cười toe.

“Đây là Khải phải không?” mẹ của Minh mỉm cười chào Khải.

“Dạ, chào bác.”

Lâm ngơ ngác: “Bác biết Khải ạ?”

“Ừ, có lần Hạ đưa Khải đi ăn cùng hai bác với Minh.”

“Dạ, thì ra vậy...” Lâm nó gật gù.

“Mấy đứa ngồi chơi thoải mái nha.”

“Dạ...”

Sau khi lê lết ở nhà Minh rồi cả ăn dằm nằm dề đến đầu giờ chiều thì tụi nó bắt đầu kéo qua nhà ba mẹ tôi.

Chẳng qua vừa lúc dắt xe ra cửa thì mẹ tôi gọi bảo là đang ở nhà nội nên kế hoạch phá sản... nhà ai nấy về.

Khải đội nón bảo hiểm, hơi nghiêng người về phía tôi: “Qua nhà tui chơi không?”

“Ừ.” Tôi gật đầu ngay lập tức. Dù gì tôi cũng đang chán, có về nhà cũng chẳng làm gì. Nếu là mấy năm trước thì đã có con Lâm ở cùng với tôi, hai đứa lầy lội này nọ, nhưng năm nay tôi biết chắc bây giờ nó sẽ đi cùng với Minh.

Khải chở tôi về nhà hắn... con hẻm quen thuộc, con đường quen thuộc.

Chẳng biết từ lúc nào mà đường về nhà Khải lại thân quen như thế này.

Cánh cổng nhà màu đen xa xa dần hiện ra trước mắt.

Tôi sẽ không tự nhiên miêu tả thật rõ quá trình về nhà Khải... nếu không có gì đặc biệt.

Ở trước cổng nhà, có một người phụ nữ đứng đợi, dựng bên cạnh có chiếc xe.

Tôi nhìn cô gái đó, dù cho cô có đang đeo một cái kính râm to bản gần như choáng hết cái mặt thì tôi vẫn cảm thấy người này có gì đó rất quen.

Khải dừng xe bên cạnh cô gái, còn chưa kịp bỏ nón bảo hiểm ra thì bị người ta nhảy ra trước mặt, hất hàm: “Ngon quá ha, sao sáng giờ gọi em không được?”

“Em để điện thoại ở nhà.” Khải lười biếng đáp lời.

'Reng reng...'

Tiếng nhạc chuông điện thoại phát ra từ túi quần của hắn... như tiếng chuông tử thần.

Có vài tiếng reo ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để đưa cái không khí ở đây căng thẳng đến cực điểm...

Sát khí ngùn ngụt.

Khải còn chẳng biết xấu hổ tằng hắng một tiếng rồi xoay người lấy cái nón bảo hiểm từ tay tôi: “E hèm, chị đến đây làm gì?”

“Mày giỏi ha.”

Chị ấy dùng cái túi xách đánh vào người hắn một cái bốp...“...” tôi...

Hắn nhíu mày, không thèm đếm xỉa đến hành động vừa rồi mà thản nhiên đẩy chị ấy ra một bên, đi thẳng đến cổng nhà, vừa đi vừa lèm bèm: “Phiền phức.”

Tôi nuốt nước bọt nhìn sang người phụ nữ bạo lực kia... lại thấy người ta đang nhìn mình chằm chằm.

Nhìn một hồi, chị ấy mới gỡ cái kính to tướng ra khỏi mặt, mỉm cười với tôi một cái: “Chị đi đây.”

Tôi bị bất ngờ trước hành động của chị ấy, chưa kịp định hình, chỉ biết lắp ba lắp bắp: “Tạm biệt chị...”

Mà chẳng ngờ tôi còn chưa nói hết câu đã bị chị ấy nắm lấy cổ tay lôi đi.

Tôi giật mình “A.” lên một tiếng, nhưng chị ấy lực tay quá khỏe, tôi không thể phản kháng, nên là phải đi theo.

Khải lúc đó đang dắt xe lên dốc nhà, thấy chị ấy kéo tôi đi cũng không thể làm gì kịp... chỉ có thể hét lên: “Chị mà làm gì cậu ấy thì đừng trách em ác!!”

Chị ấy kéo tôi đi bộ ra tới tận đường lớn, mới tìm đại một quán cà phê chui vào.

Thả mình xuống cái ghế êm ái mềm mại, chị ấy hướng mặt về phía cái máy lạnh trên tường, hơi giũ cổ áo, vô cùng thản nhiên lẩm bẩm: “Nóng chết người mất thôi. Sao Việt Nam nóng thế không biết.”

“...” tôi vẫn im lặng vì không dám nói gì.

Nhìn thấy chị ấy tỉnh bơ đánh một người lạnh lùng đáng sợ như Khải... thì trong lòng tôi đã tự quy chị ấy vào hàng ngũ nhóm người không nên chạm vào... những con người đáng sợ nhất thế kỉ.

Chị ấy thấy tôi ngồi im re, chỉ nhìn mình chằm chằm thì mỉm cười định mở miệng nói gì đó, nhưng ngay lúc này, người phục vụ đem đến hai tờ thực đơn với nụ cười thương hiệu.

Tôi nhìn một lượt rồi gọi món, nhìn sang đã thấy chị ấy gọi xong, đang nhìn tôi cười cười.

Cái nụ cười nhìn bên ngoài có vẻ vô cùng vui vẻ vô tư, nhưng bên trong lại nguy hiểm khôn cùng này... sao tôi lại thấy nó giống của Khải đến kì lạ.

Sau khi người phục vụ đi mất, chị ấy mới đưa tay ra trước mặt tôi: “Chào em, chị tên Như, là chị hai của Khải.”

Giờ thì tôi đã hiểu tại sao tôi lại thấy người ta thật quen mắt. Chẳng qua là vì người ta có nét nhìn giống với người con trai mà hằng ngày tôi quan sát nhìn ngắm còn nhiều hơn cả nhìn bản thân mình trong gương.

“Chào chị.” Tôi đưa tay bắt... cảm giác có chút kì quái, vì từ trước đến giờ tôi chưa từng làm quen với người khác bằng cách này.

“Chị mới từ Mĩ về, nên chị có gì kì lạ thì em đừng để bụng nhé.” Chị ấy mỉm cười.

Tôi gật đầu “Dạ.”

“Em là bạn gái của Khải hả?” chị ấy hỏi.

Tôi dè chừng nhìn chị ấy một hồi, còn đang lưỡng lự không biết có nên nói ra không thì chị ấy cười phá lên: “Em nghi ngờ cái gì chứ, sợ là chị sẽ giống mấy con nhỏ vai phản diện trong phim ra sức ngăn cản hai đứa hả?””Dạ?” vì tư duy của tôi thường rất chậm nên chẳng bao giờ theo kịp người khác đang nói gì, thường biểu lộ một khuôn mặt rất ngu để bày tỏ là mình chẳng hiểu gì hết.

“Thật ra... có lẽ là thằng nhóc cao ngạo như nó sẽ chẳng nói gì với em về gia đình nó đâu có phải không?” chị ấy đột nhiên tắt đi nụ cười mà thở dài.

“Dạ...”

“Chuyện đó... nó đã không nói, chị cũng sẽ không nói, nếu em tò mò thì hỏi thẳng nó nhé... chắc chắn nó sẽ không từ chối đâu.”

“Nếu cậu ấy không nói gì, em cũng sẽ không hỏi đâu ạ.”

“Dù gì thì em gái nhỏ.” Chị ấy đột ngột thò tay sang nắm chặt hai tay tôi, kéo sự thu hút của tôi vào ánh mắt long lanh như đang trao hết trách nhiệm cho tôi “Tối nay em dụ nó về nhà ăn cơm với gia đình có được không? Chị sắp phát điên với nó rồi, tết nhất mà nó cứ bỏ nhà đi biệt tăm, ba mẹ bảo chị gọi nó về ăn cơm, mà chị gọi đến mức điện thoại chị sắp hết pin luôn rồi, nó vẫn không chịu nghe, có nghe cũng chẳng chịu về.”

“...”

“Em gái. Chị nói cho em nghe, từ bây giờ, chị sẽ ở lại Việt Nam luôn. Nếu bây giờ em chịu giúp đỡ chị chữa cái đầu cứng như đá của thằng Khải, sau này khi em gả về nhà chị, em đã có sẵn một chỗ dựa vững chắc là chị đây, không sợ bị mẹ chồng ăn hiếp như trong phim, ok?” Vừa nói, chị ấy vừa vỗ ngực thùm thụp.

Sau khi nói chuyện với chị ấy suốt cả buổi... đúng hơn là chỉ có chị ấy nói, còn tôi chỉ có thể “Dạ...” “Vâng...” “Chuyện đó em làm không...” “Dạ, vậy để em làm.”

Đại loại như là tôi không thể từ chối, toàn bị nhảy vào miệng ngồi... mà đã bị chặn ngang câu nói thì sẽ không thể tiếp tục từ chối được nữa.

Sau một buổi chiều, tôi mới đúc kết được vài điều...

Thứ nhất, hai chị em nhà này y chang nhau từ ngoại hình đến tính cách... đã mở miệng thì chỉ có thể khiến người ta câm nín. Chính nhờ như vậy nên mới sở hữu kèm theo cái tài khiến người khác phải làm theo ý của mình.

Thứ hai... chị này đam mê phim Hàn phim Ấn Độ phim Thái Lan phim Mĩ phim Nhật... đại loại là cuồng phim, bởi vì hỡ ra là lấy tình tiết trong phim làm dẫn chứng cho lập luận của mình.

...

Chị ấy một tay nắm lấy tay tôi, một tay thản nhiên đẩy cánh cửa ra, đi thẳng vào trong nhà.

Lúc này, Khải còn đang pha một ly cà phê trong bếp, nghe tiếng đẩy cửa, hắn vội đi ra ngoài, trên tay còn giữ ly cà phê, tay còn lại khuấy đều.

Chị ấy nhếch mép: “Chị đã đe dọa con bé rồi, em mà còn tiếp tục bướng, mỗi ngày chị sẽ đến làm phiền hai đứa ba lần. Em liệu làm gì thì làm.”

Khải nhíu mày khó chịu: “Chị...”

Chị ấy cắt ngang câu nói của Khải, với thái độ vô cùng kiêu ngạo “Chị về đây.”

Chị ấy xoay người đi, thuận tay vơ lấy cái chìa khóa xe của mình đang nằm trên bàn tiếp khách.

Tự nhiên thấy chùm chìa khóa nằm ở đó, tôi lại thấy Khải thật dễ thương... Dù cho hắn có giận chị Như đến mức nào, vẫn ngoan ngoãn dắt xe vào nhà cho người ta.Tình cảm chị em này thật khiến cho người khác ngưỡng mộ.

Tôi đứng im một chỗ nãy giờ chẳng dám nhúc nhích.

Khải bên cạnh cũng chỉ tiến lại gần tôi rồi im lặng đứng bên cạnh tôi nhìn theo chị Như... giống như không biết nói gì, nhưng cũng không thể để tôi đứng một mình, sợ rằng chị ấy sẽ lại hứng lên rồi kéo tôi đi một mạch với tốc độ kinh hoàng, hắn không thể phản ứng kịp.

Sau khi cánh cổng nhà khép lại, cùng với tiếng xe ngày một nhỏ hơn rồi biến mất, Khải mới quay sang hỏi tôi: “Bà uống sữa nhiều hay ít?”

Tôi mất ba giây mới nhận ra hắn đang nói gì, lập tức trả lời: “Ngọt.”

Khải xoay người đi vào trong bếp. Tôi lẽo đẽo theo hắn.

Sau đó Khải chỉ im lặng cho thêm sữa nóng vào ly cà phê, chứ không hỏi gì tôi về cuộc trò chuyện giữa tôi và chị Như.

Điều này khiến tôi khá khó xử, nếu hắn hỏi hắn, tôi mới có chủ đề để dẫn vào lời đề nghị của chị ấy... hắn cứ im lặng như thế này, tôi biết phải nói gì...

Đang lúc tôi ngớ nga ngớ ngẩn ngồi bên cạnh bàn ăn, thẫn thờ nhìn lên cánh quạt đang chậm rãi quay đều trên đầu, thì Khải lại thở dài: “Tui biết chị ấy đã nói gì với bà...”

“...”

“Nên bà cũng không cần phải phí sức đâu, cũng đừng lo chị ấy sẽ trách bà... Cái con người đó, chỉ cần xem xong một bộ phim liền quên hết cả ngày hôm đó mình đã làm gì.”

“...”

Này cậu em trai dễ thương... có cần phải khiến cho hình tượng của chị hai mình trong lòng cô bạn gái tan thành bọt biển như thế này hay không?

Tôi cười cười: “Thật ra, tui thấy tết nhất ít ra cũng phải về nhà một lần đi... Cái này không phải lời của chị ông, mà là tui tự mình thấy như vậy đó...”

“...”

“Đón năm mới một mình không buồn sao??”

Tôi tiếp tục thuyết phục hắn... mà không để ý hắn đã cầm ly cà phê vòng ra sau lưng tôi từ khi nào.

Khải đặt ly cà phê lên bàn, vừa lúc tôi chú ý đến nó thì hắn đã vòng hai tay bao quanh người tôi, tôi như vô thức rụt vai, thu mình nhỏ xíu, hai tay đang để trên đùi liền nắm chặt lấy nhau.

Giọng của Khải vang đều trên đầu tôi, nhưng dường như càng ngày càng gần lỗ tai tôi...

“Không phải đã có bà ở bên cạnh tui sao...”

Tôi theo phản xạ hơi hơi nhích người qua một bên... nhưng hơi thở của hắn không buông tha cho cái lỗ tai của tôi... truy cùng giết tận tôi.

Ấy lại là đang bắt nạt tôi á...

Tôi cứ nghiêng mãi cho đến khi đầu chạm phải bắp tay hắn, lúc này tôi mới cảm nhận được Khải ở gần mình đến mức nào.

Tôi nuốt nước bọt vươn tay định lấy ly cà phê để chữa ngượng thì một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đáp lên mu bàn tay tôi.

“Đừng động vào, còn nóng lắm, để tui đi lấy đá cho bà uống.”

Tôi cứng đờ người, nhưng may mắn là ngay lập tức, cái tên kia rời đi, một bước sải dài qua tủ lạnh, mở ngăn đá.Sau khi làm xong đâu có cho tôi, hắn lại pha thêm một ly cho mình.

Và... hắn cũng đã thành công trong việc đánh trống lãng... dù biết tỏng ý đồ của hắn, tôi vẫn không thể chống lại... thật thảm hại...

Càng ngày tôi càng tò mò về chuyện gia đình hắn, nào là câu hỏi lấp lửng của Kha, cũng như sự nhờ vả của chị Như, cùng với thái độ phản kháng của Khải...

Thật ra thì nhà hắn như thế nào...

...

Mùng hai tết cha, mùng ba tết thầy.

Hai lớp kéo nhau đi thăm thầy cô.

Tôi xách túi lên chuẩn bị xuống nhà, nơi con Lâm đang nằm dài trên ghế đọc báo, thì điện thoại tôi reo lên từng hồi.

Tôi bắt máy: “A lô.”

“Hạ hả? Tui Kha nè.” Giọng nói bên kia ngập ngừng.

“Ừ, có chuyện gì sao? Tụi tui đang chuẩn bị đi.” Tôi phì cười trước thái độ dè chừng của Kha, đối xử với tôi như thể chỉ cần lỡ miệng sẽ bị tôi xử trảm ấy.

“À, thầy chủ nhiệm tui nói, nếu hôm nay 11A1 với 11A4 cùng nhau đi thăm thầy cô thì cứ kéo hết qua nhà thầy rồi tụi mình cùng quẫy, khỏi phải chạy qua chạy lại, nói cô Hương qua nhà thầy luôn.”

“Ồ... ok. Vậy để tui báo cho tụi nó.”

Tôi nói rồi cậu ta tắt máy.

Tôi liền chạy xuống tầng: “Mau chở tao qua nhà cô Hương, có chuyện cần thông báo cho tụi nó.”

...

“Qua nhà thầy Quốc hả?” cô Hương nhíu mày, tỏ vẻ tiếc nuối nhìn về phía mấy thùng bia đặt trong góc nhà. “Vậy phải làm sao với cái đống này đây??”

“Cứ đem hết sang đấy cũng được mà cô.”

Trang Nhã nói một cách vô cùng nhã nhặn.

Tôi thấy nó lên tiếng mới chú ý đến sự vắng mặt của một đứa trong đám lớp mình: “Ủa, con Uyên đâu rồi?”

“Ủa mày chưa biết gì hết hả? Tối hôm mùng một nói hết rồi còn gì??” Anh Nhây trong cái áo hoodie đen tuyền với quần sọt, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ lại, lục lại trong kí ức của mình khoảng thời gian tối mùng một...

“À, tối mùng một tao đâu có onl. Sáng hôm sau thấy tụi mày để lại mấy ngàn tin, lười quá nên bỏ qua luôn.” Tôi vỗ tay cái bốp.

Nhã Nhão khẽ trách tôi: “Cái con này, đã nhiều chuyện còn không chịu nhiều chuyện cho ra nơi ra chốn.”

Kết quả là tụi con trai khuân thùng bia ra xe, phân phối thằng nào chở cái nào chở con nào.

Còn con gái tụi tôi thản nhiên ngồi trong nhà trước cây quạt vô cùng mát mẻ kể chuyện nhau nghe.

Jen là đứa mở đầu: “Đây, để tao kể cho mày nghe, chuyện là vầy nè.”

Tú Ú chen vào: “Lần trước con Uyên với ông Chí (Chí Phèo ấy nhé) đang hẹn hò thì trời mưa, mà hai đứa lại đang đi bộ, không có xe, cũng không biết trú ở đâu. Chí bèn thỏ thẻ vào tai nàng 'Nhà anh ở gần đây, về nhà anh rồi tính.' Con Uyên giật cả mình, còn đang lo sợ thì đã bị kéo đi mất.”

Linh Lé đẩy Tú Ú ra giành phần kể: “Mày nên biết, nhà của ổng là một căn biệt thự to chà bá ở trung tâm thành phố, bên trong còn có gara xe, mà trong gara xe lại có vài chiếc xe đua. Nhà ổng có cả dàn người hầu hùng hậu, con Uyên nó kể là, nó vừa bước vào đã bị dọa cho giật cả mình khi mấy người đó cứ thấy nó là cúi gập đầu, nó nói nó mà đứng gần thêm một chút liền bị đập đầu.”

“Mày đừng tào lao nữa coi, vô chủ đề chính.” Anh Nhây bịt miệng con Linh lại để chen vào “Nó tay trong tay với ông Chí, bị mẹ ổng bắt gặp... Nó còn tưởng sẽ bị mắng gì đó, ai ngờ mẹ ổng còn cho người ngăn không cho nó với ổng ra khỏi nhà, nó giống như bị bắt cóc vậy. Cả một buổi chiều, nó phải ngồi trò chuyện tâm tình với mẹ ông Chí, lâu lâu lại là người đứng ra giảng hòa khi ổng với mẹ ổng gây lộn.”