Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 111



Sau khi tắm xong, tôi nằm dài lên giường, cảm thấy vô cùng chán nản, vô cùng rầu rĩ... liền lấy điện thoại nhắn tin cho Lâm: 'Xin lỗi vì đã tách mày ra khỏi chồng mày trong vài tiếng, nhưng mày có thể đi uống với tao hay không?'

...

Tôi đẩy cửa bước vào, dạo ánh mắt xung quanh đã thấy con Lâm ngồi một góc.

Dáng vẻ của nó dù là gái có chồng thì vẫn có gì đó rất thu hút, nhìn vô cùng quyến rũ. Từng cử động một của nó đều toát ra nét kiêu sa, quý phái hấp dẫn ánh nhìn. Tôi là con gái, vẫn bị nó làm cho mê mẩn thế này.

Tôi len qua dòng người đi vội về phía nó, thả mình xuống chiếc ghế đối diện, tôi lặng lẽ nhìn nó chằm chằm: "Mày... có phải là viện cớ tao đang có chuyện cần tâm sự, hào hứng trốn chồng đến đây chơi phải không? Sao có thể đi với tốc độ kinh hoàng như vậy?"

"Haha... tao cứ nghĩ mày sẽ không nhận ra."

"Tao còn không hiểu mày sao?" tôi lấy ly rượu của nó tu một hơi.

"Được rồi... mày có chuyện gì vậy? Sắc mặt của mày nhìn có vẻ không tốt..." Lâm thở dài nhìn tôi.

Tôi quyết định, một cách tận tình kể hết cho nó nghe từ đầu đến cuối, từng câu từng chữ của chị Như.

...

Quay lại trưa hôm đó,...

"Chị nói cho em một bí mật nhé... chắc thằng Khải tới chết cũng không dám nói cho em nghe đâu."

"Dạ..." không biết sao tôi có cảm giác sau khi nghe xong bí mật này, tôi sẽ rơi thẳng xuống địa ngục.

"Thật ra... mấy hôm nay cũng không phải là chị muốn đến công ty của Khải đâu... chẳng qua là... gez... em xem, chị thật sự rất đáng thương, bị ép vào đứng giữa ba mẹ với thằng em trai như thế này.

Em biết đó, thằng Khải cũng đã gần 23, dù sao thì cũng đã lớn rồi, vậy mà ba mẹ chị không thấy nó có người yêu, cũng không thấy đem bạn gái về nhà ra mắt ba mẹ... liền sợ nó là gay... một mực bắt nó phải đi xem mắt.

Chị thật ra cũng không muốn kéo nó đi xem mắt, chẳng qua là ba mẹ cứ ép chị đem nó đi thôi. Còn thằng nhóc đó thì em hiểu rõ quá rồi, đời nào nó chịu đi mấy thứ như là xem mắt, ngày nào chị cũng phải đến công ty lải nhải bên lỗ tai nó. Vậy mà nó vẫn cứng đầu cứng cổ như vậy... chị thật sự đang rất đau đầu. Không biết phải làm sao thì nó mới chịu đi xem mắt với con người ta."

"X... xem mắt ạ?" lỗ tai tôi như lùng bùng... trong lòng một cỗ khó chịu. Tim tôi như nghẹn lại, cả người tôi như ngồi trên lửa, vô cùng nóng bức khó chịu.

"A... có lẽ chuyện này... không nên nói với em có phải không?" chị ấy cười gượng.

"Không... không có đâu chị. Chẳng qua là em thắc mắc... xem mắt? Tức là Khải và cô gái kia chưa gặp nhau lần nào?"

"Ừ... đó là chuyện đương nhiên mà..."

"Vậy... còn Băng thì sao ạ?"

Đến bây giờ tôi mới chợt nghĩ đến... không biết Băng đã biến mất đi đâu? Lần trước đám cưới của Minh và Lâm cũng không thấy cô ấy đâu."Băng hả... nó đi du học từ đó đến giờ mà em? Thì thỉnh thoảng con bé cũng có về thăm nhà, vừa rồi còn đem theo bạn trai nữa."

"A..." tôi không suy nghĩ nhiều, rên khẽ một tiếng.

Cái gì... chứ... vậy ngày xưa đó... tại sao tôi lại làm như vậy... thành ra lãng phí hết bốn năm và cả cơ hội để tôi được ở bên Khải.

Ngày đó tôi cho rằng Băng đã về sống luôn ở Việt Nam, còn bản thân mình lại ở nơi xa xôi như vậy, có muốn địch cũng không địch lại, thì ra là tôi đã hiểu lầm sao... lần đó là Băng cũng như tôi, chẳng qua là về Việt Nam thăm gia đình à...

Lúc này tôi cảm thấy có hơi hận bản thân, chỉ muốn đập đầu mình vào cái bàn trước mặt.

Rốt cuộc là... mọi thứ đều bị chính tay tôi làm cho rối tung hết cả lên.

"Cho nên là... Hạ này... thật ra thì chị đã xem qua mặt của cô bé kia rồi, cũng đã lén theo dõi luôn rồi."

"..." tôi chợt nhớ ra, có một lần, Khải nói với tôi, chị Như có sở thích theo dõi người khác.

"Nếu để cho em chị cưới vợ, thì chị thích em hơn là cô bé đó."

"..." tôi không nói, nhíu mày nhìn chị Như, cố gắng tìm ra, lí do chị ấy nói cho tôi nghe những chuyện này... mục đích của chị ấy rốt cuộc là gì.

"Chị... hai em quay lại với nhau đi."

Tôi cười gượng, lập tức phủ định hết mọi thứ, tìm con đường ngắn nhất đá chủ đề này qua một bên: "Em không còn thích Khải... vả lại, cậu ta cũng chẳng còn thích em đâu."

"Ai nói nó không còn thích em?"

"..." tôi một hồi im lặng nhìn xuống bàn... sau khi đã tiêu hóa xong câu vừa rồi của chị ấy thì lập tức ngẩn đầu, khuôn mặt đầy kinh hãi "Dạ?"

"Nó vẫn còn thích chết đi được đó chứ..."

"Chị... chắc là có hiểu lầm..." tôi cười gượng... dù lí trí bảo tôi phải nhanh chóng chấm dứt chủ đề này, nhưng trái tim tôi lại mong mỏi một câu trả lời chắc chắn từ chị Như.

"Thật ra thì... chị cũng không chắc, nhưng thằng em chị, chị hiểu rõ mà... tính cách của nó đã thích cái gì sẽ không mau chán đâu... nhất là từ khi... hèm... chia tay em đến giờ, chị chẳng thấy nó thích cô nào... chắc là vì vẫn còn tình cảm với em."

Tôi cười trừ...

...

Con Lâm trầm mặc một hồi, đột nhiên mặt nó chuyển thành dạng biểu cảm hớn ha hớn hở:

"Aa!! A! Vậy là gia đình của Khải muốn áp dụng kế hoạch đánh nhanh thắng nhanh, trong một năm vừa có đám cưới vừa có tin vui mang thai sao?"

Tôi giơ chân đá nó một cái, đã là tâm trạng của mình đang cực kì tồi tệ, còn bị con bé này chọc cho điên lên, tôi gầm nhẹ: "Mày đừng có mà xuyên tạc lời tao nói, tao có đụng chạm gì đến việc sinh con sao?"

"Được rồi, không trêu mày nữa. Thật ra thì từ khi mày về nước đến nay, nghe mày kể chuyện xảy ra giữa mày và Khải, tao cũng có chút nghi ngờ ổng vẫn còn thích mày rồi... nghe chị Như khẳng định như thế, mày chắc chắn rồi còn gì, lo sợ cái gì nữa.""Kh... không hề nhé!! Tao sao chẳng có cảm giác gì cả..."

"Câu này trước kia là do mày nói với tao, bây giờ tao trả lại cho mày. Người trong cuộc thường chẳng bao giờ nhìn rõ tình hình, cho nên mới làm cho mọi việc càng ngày càng phức tạp hơn... bạn bè để làm gì? Chính là giúp nhau gỡ rối. Mày phá cho mọi chuyện càng rối rắm, thì bạn mày càng phải ra tay giúp đỡ. Hiểu chưa?"

Tôi thở dài: "Tao vẫn có cảm giác không an toàn."

"Mày cứ mãi nhát gan như vậy thì nhìn đi... vài ngày nữa, Khải đi xem mắt, rồi thực hiện kế hoạch đánh nhanh thắng nhanh thì mày phải làm sao???"

"Tao..."

"Hay là mày để tao giúp mày tỏ tình?"

"Không cần..." tôi không suy nghĩ mà thẳng thừng cự tuyệt... để cô nàng này động vào chuyện này... tự nhiên cảm thấy không ổn.

"Vậy thì... còn không nhanh nhanh đi tỏ tình đi."

"..."

...

Sáng hôm sau ở công ty, tôi ngáp dài đi về phía thang máy, lúc đó đang mở cửa, bên trong cũng chỉ có một người đàn ông.

Tôi vội vã chạy đến, sau đó lại vội vàng nấp sang một bên. A! Bên trong là Khải đang đọc tài liệu đó!! Hy vọng là vừa rồi hắn không thấy tôi.

Nhưng mà... tại sao lúc này tôi lại phải trốn...

Dù trước đó, đã tự dặn với lòng, sẽ cố gắng tiếp cận Khải, cố gắng đem hắn quay lại như thời xưa, ngày mà mối quan hệ của hai đứa vẫn vô cùng tốt đẹp, nhưng bây giờ tôi lại thảm hại sợ sệt né tránh như thế này... bản thân tôi cũng tự thấy mình thật hổ thẹn.

Tôi nấp một bên mà tim đập chân run, chẳng qua là sao cửa thang máy cứ mãi không đóng... đột nhiên, một khuôn mặt từ trong thang máy lò ra. Tôi giật mình hét lớn một tiếng.

Cả sảnh ồn ào lúc đó cũng không át nổi giọng tôi.

Người trong thang máy với bộ mặt lạnh lẽo nhìn tôi: "Bà đang làm cái gì..."

Một tay hắn cầm theo cặp táp, một tay hắn chặn ngang cửa thang máy không cho nó đóng lại.

Tôi thừ người ra nhìn Khải.

Tay hắn từ chỗ chặn cửa, nhanh chóng vụt qua, nắm lấy cổ tay kéo tôi vào trong thang máy.

Tôi giật mình cũng không kịp phản ứng, đành phải để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Tôi cứ nghĩ rằng hắn có thang máy riêng... không bao giờ nghĩ đến mình và Khải sẽ bị đẩy vào loại tình huống như thế này.

Trong thang máy, không khí khiến tôi cảm thấy ngộp ngạt bình thường nay càng trở nên kinh khủng, tôi có cảm giác chân mình run đến mức sắp ngã đến nơi.

Khải vẫn cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, xem tôi như không khí. Vậy mà ban nãy còn kéo tôi vào thang máy cùng, cứ để mặc tôi thì có hơn không...

Tôi không dám nhìn sang hắn, chỉ có thể thông qua cái gương trên cánh cửa thang máy là lén lút nhìn trộm Khải.

Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, chằm chằm nhìn vào tờ giấy hắn cầm trên tay, nhưng đột nhiên mở miệng nói chuyện với tôi: "Tại sao lại tránh mặt tui."Câu hỏi của hắn không lên không xuống, không có tí biểu cảm nào là đang hỏi... mà giống như đang trách cứ tôi hơn.

"Tui... tui đâu có tránh mặt ông..." tôi run rẩy nói nhỏ... không gian yên tĩnh trong thang máy càng khiến cho chất giọng của tôi yếu ớt lạ kì.

"Vậy để tui hỏi thẳng, tại sao ban nãy bà không vào thang máy?"

"Chuyện này... tui thật ra..."

"Thật ra không thể chối cãi?" không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, nhưng hình như là hắn đang ngày càng đứng sát tôi...?

"Cái đó không phải tránh mặt ông... vì nhân viên mà đi cùng thang máy với tổng giám đốc thì có hơi..."

"Tức là từ nay về sau, tui sẽ trở thành vi khuẩn bà cần phải tránh đi?" giọng hắn đầy trách móc.

Tôi nuốt nước bọt nhìn Khải... rốt cuộc là tôi đã làm cái gì khiến hắn nổi quạu như vậy. Tự nhiên cảm thấy tội lỗi của tôi lần này rất lớn... bởi giờ ánh mắt lạnh lùng của hắn đã rời khỏi tập văn kiện mà đáp lên mặt tôi.

Tôi thở dài: "Tui xin lỗi... là lỗi của tui."

"Bà có lỗi gì mà cần phải xin..." Khải quay đi, tiếp tục nhìn tập tài liệu trên tay, nhưng chất giọng lại chẳng có vẻ gì là đã hết giận... thậm chí còn lạnh hơn vài phần.

Này! Lời nói và thái độ chẳng liên quan gì tới nhau thế kia!!!

Bong một cái, cửa thang máy bật mở... đây hình như là tầng của bộ phận Marketing...

Một cách cực kì tình cờ, anh nhân viên tên Phúc đẹp trai cho tôi hộp sữa lần trước, đang đứng ở bên ngoài.

Thấy tôi ở trong thang máy, anh ta liền mỉm cười tiến vào. Tôi gượng gạo cúi đầu chào một cái cho có lệ.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Phúc hình như định nói với tôi cái gì đó, nhưng sau khi phát hiện, ngoài tôi ra vẫn còn một người ở đây thì anh ta im bặt... nụ cười trên mặt trở thành cứng ngắc.

Tôi nuốt nước bọt, hình như không gian trong thang máy này lại càng ngày càng trầm xuống thì phải.

Thang máy lại bong thêm một tiếng, tôi thở phào... cuối cùng cũng tới tầng của tôi.

Tôi trong lòng nguyền rủa tại sao cái thang máy này lại đi chậm đến vậy.

Từ tầng trệt lên đến tầng 18 cũng đủ khiến cho tôi tâm tư hỗn loạn như thế này.

Tôi vội vàng lách người bước ra ngoài, cảm giác cánh cửa thang máy phía sau đóng lại, tôi thở ra.

Vốn định bước đi thì tôi nghe thấy có tiếng nói phát ra từ sau lưng: "Xin... xin chào."

Trán tôi lúc này mà nói chắc là đang đầy vạch đen.

Tôi xoay người, cười lịch sự: "Xin chào..."

Haha... thật không ngờ... Phúc... anh ta bước ra khỏi thang máy ngay sau tôi.

Trong vô thức, tôi nhìn ra phía sau lưng của Phúc, tìm kiếm hình bóng của ai đó... trong lòng cảm thấy có chút gì đó mất mát khi Khải không có ở đây.

Thấy Phúc cứ đứng đó mở miệng định nói cái gì lại thôi... tôi chờ đợi đến mất kiên nhẫn, cuối cùng lại là người mở lời: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

"À... chuyện là... một lát nữa hết giờ làm việc... em có muốn cùng đi ăn tối với..."

"Đinh Nguyệt Hạ, tổng giám đốc cho gọi cô." Cô thư kí Thảo Phương đột ngột trong thang máy bước ra, nhanh tay nhanh chân kéo tôi vào thang máy.

Tôi còn chưa kịp nói lời nào với Phúc thì cửa thang máy đã đóng sập ngay trước mặt.

Tôi lúc đó vẫn còn ú ớ không biết phải như thế nào. Vừa rồi... đó không phải là một lời mời đi hẹn hò hay sao?

Thật may có Thảo Phương kịp thời cứu giúp, nếu không tôi cũng không biết phải từ chối anh ta như thế nào.

Nhưng khoan đã... "Khải gọi tôi á?"

Phương mỉm cười lườm tôi một cái: "Làm ơn đừng gọi trống tên của tổng giám đốc ra như vậy. Dù tôi biết giữa hai người có rất nhiều vấn đề, nhưng mà để những nhân viên khác nghe được sẽ không hay lắm đâu..."

Trong khoảng thời gian từ tầng 18 đến tầng 28, chúng tôi trò chuyện một cách vô cùng vui vẻ... mà cụ thể hơn phần trò chuyện là của Phương, trong khi tôi chỉ đảm nhiệm việc vui vẻ.

"Này... rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra mà nhìn sếp gọi cô gấp gáp lắm đó, còn bắt tôi phải ngay lập tức đích thân xuống đây đem cô lên nữa..."

"..." trong phút giây này, tim tôi như bị bóp chặt một cái, ngay sau đó lại đập vừa nhanh vừa mạnh, bởi lúc này tôi đang hạnh phúc chết đi được.

A... trên môi tôi không thể giấu diếm nở một nụ cười. Khải có phải là vì lo rằng tôi và Phúc sẽ cùng nhau trò chuyện, mới vội vội vàng vàng bảo Phương xuống gọi tôi lên, để tôi không có thời gian riêng tư với Phúc hay không...

Hạnh phúc chết đi được...!!! Lúc này tôi chỉ muốn ôm lấy hắn.

Ngay lúc này tôi chỉ mong sao thang máy nhanh nhanh đưa tôi đến bên cạnh hắn, để tôi có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú cương nghị đó.

Phương đứng một bên nhìn tôi tự nhiên cười tủm tỉm một mình, cô ấy rùng mình một cái, nhìn tôi với ánh mắt hoảng sợ.

Rón rén mở cửa vào phòng làm việc của Khải, thấy hắn đang chăm chú đọc tài liệu, tôi cũng không lên tiếng, mà lẳng lặng đi về phía bộ ghế sô pha giữa phòng, nghiêng người nhìn hắn.

Tôi không biết rằng Khải có nhận ra tôi đã vào phòng hay không, nhưng hắn lại chẳng nói năng gì.

Tôi chờ hắn thật lâu, nửa tiếng sau thì bắt đầu chán... lí nhí lên tiếng: "Ừm... rốt cuộc thì ông bảo tui đến đây để làm cái gì?"

Hắn lúc này mới có phản ứng, ngẩng đầu ra khỏi tập tài liệu ngước mắt nhìn tôi.

Mặt hắn tỏ ra vô tội: "Bà đến đây có chuyện gì?"

"Chẳng... chẳng phải là ông bảo tui lên đây sao?"

Hắn chép miệng, ánh mắt lại rời khỏi tôi, đáp lên màn hình laptop, nở nụ cười nhàn nhạt như có như không"Tui có à?"

"Này... ông... rõ ràng là ông bảo tui lên đây..." tôi điên tiết đứng phắt dậy.

Khải đột ngột đứng dậy, đi vội về phía tôi.

Tốc độ của hắn quá kinh ngạc, dọa tôi giật mình lại ngồi xuống ghế.

Khải hai tay đè xuống lưng ghế, giam tôi vào giữa, gương mặt hắn áp sát tôi, nụ cười nửa miệng đầy lưu manh: "Bà còn cố tình không hiểu mục đích tui gọi bà lên đây? Đá được đi rồi thì phải tự biết về tiếp tục làm việc chứ? Muốn bị mắng chuyện trễ tiến độ lắm sao?"

Hắn phũ quá mức rồi... Gez... rốt cuộc cái cảm giác ngọt ngào lâng lâng của tôi ban nãy bị loại thái độ này của hắn đá bay không vết tích.