Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 962: Bây giờ Phó Vân Tiêu vẫn an toàn chứ?



Trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phố A, tài xế taxi đậu xe bên đường, nhìn Bạch Tô bằng ánh mắt kỳ lạ.

Xung quanh hoang vắng, thỉnh thoảng lại xuất hiện tiếng quạ kêu, dường như nhắc nhở sự nguy hiểm xung quanh.

“Tài xế, xin hãy chờ tôi, tôi sẽ trở lại sớm thôi.”

Vẻ mặt Bạch Tô hiện lên sự lo lắng rồi đơn giản nói với người tài xế.

“Được.”

Người tài xế taxi gật đầu.

Tuy nhiên, khi Bạch Tô trả tiền xe rồi xuống xe, vừa đi được hai bước thì sau lưng liền vang lên tiếng động cơ xe.

Bạch Tô quay đầu lại, tài xế taxi không dám dừng một chút, trực tiếp đạp ga rời khỏi nơi đó để lại Bạch Tô một mình trong khu vực hoang vắng này.

Cảnh giác nhìn cảnh vật xung quanh, Bạch Tô hít sâu một hơi, tự mình đi về phía nhà máy bỏ hoang.

Có âm thanh “sột soạt” trong khu rừng xung quanh, như thể một số động vật đang đi lại xung quanh.

“Vân Tiêu?”

Bạch Tô ngập ngừng hét lên, nhưng không ai trả lời.

Bước chân của cô hơi dừng lại, Bạch Tô vừa cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa đi về phía nhà máy bỏ hoang.

Xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, Bạch Tô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch” của cô.

Cuối cùng cô cũng đến được cửa nhà máy, cánh cửa sắt nham nhở được đóng chặt, toát ra mùi gỉ sét.

“Anh có ở đó không? Vân Tiêu.”

Biết rằng Phó Vân Tiêu vẫn còn hôn mê, không thể trả lời, nhưng Bạch Tô vẫn hét lên một lần nữa, như thể đang trấn an bản thân cô.

Vẫn không có ai trả lời, Bạch Tô cố gắng đẩy cánh cổng sắt nhưng không mở được.

“Ầm ầm ầm.”

Sau đó cô bắt đầu đập cửa thật mạnh.

Tiếng “sột soạt” trong rừng cây xung quanh lớn hơn, sau đó một con quạ bay lên không trung, thông báo nguy hiểm đang đến gần.

“Đừng gõ nữa, người mà cô tìm không có ở đây.”

Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông từ phía sau, Bạch Tô cảnh giác nhìn lại, phát hiện không biết từ lúc nào có vài người đàn ông dữ tợn bước ra khỏi rừng cây. Mà trong mấy người này có người mà cô quen biết, tên đi đầu chính là người đàn ông mặt sẹo, hắn ta cũng chính là người đã đuổi theo cô lúc trước.

Người đàn ông mặt sẹo đi về phía Bạch Tô với nụ cười tà ác, Bạch Tô phải lùi liên tục cho đến khi lùi về phía cánh cổng sắt, không còn đường lùi.

“Phó Vân Tiêu ở đâu?”

Lúc đó Bạch Tô mới bình tĩnh lại, nhìn bọn họ nghiêm túc hỏi.

“Phó Vân Tiêu? Đến bây giờ mà cô còn quan tâm đến anh ta sao, cô nên quan tâm đến tình hình của cô trước đã.”

Người đàn ông mặt sẹo trắng trợn mà đánh giá Bạch Tô rồi xua tay ra hiệu cho đám côn đồ phía sau bao vây cô.

Mặc dù biết rằng cô đang bị bao vây và xung quanh cô toàn là mấy người cường tráng nhưng mà Bạch Tô sẽ không trói tay chịu trói.

Dựa vào cánh cổng sắt, Bạch Tô làm ra một tư thế phòng thủ và cẩn thận đối mặt với mấy vài người đàn ông cường tráng đó.

“Cô gái nhỏ, đừng giãy giụa nữa, ông đây suýt chút nữa đã bị cô giết rồi.”

Người đàn ông mặt sẹo nhìn Bạch Tô đang làm tư thế phòng thủ với mình rồi lại nói, lắc lắc sợi dây trong tay, lao về phía Bạch Tô.

Gần trong gang tấc, Bạch Tô né tránh và đá người đàn ông mặt sẹo trở lại.

Nhưng mà cô còn chưa kịp làm động tác khác thì sau lưng đột nhiên có người xông tới, trực tiếp nắm lấy cánh tay Bạch Tô. Truyện Khác

Lần này, Bạch Tô không thể trốn thoát.

Tiếng cười xấu xa từ phía sau truyền đến, Bạch Tô cố gắng thoát khỏi trạng thái này.

Nhưng mà sự chênh lệch sức lực giữa nam và nữ quá lớn, dù cô đã cố gắng hết sức để thoát ra nhưng vẫn vô ích.

“Cô cũng khá khỏe đó!”

Người đàn ông mặt sẹo nhìn Bạch Tô cười xấu xa.

“Trói lại!”

Sau đó hắn ta lại xua tay ra hiệu cho đám côn đồ phía sau trói Bạch Tô lại.

Lần này Bạch Tô không còn chỗ trốn, ánh mắt lạnh lẽo, quét qua gương mặt của những tên côn đồ này, có một số ít người là cô biết, đó là những người đã đuổi giết cô. Một số ít còn lại là người mới tới, rõ ràng là họ đang lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã tìm thêm nhiều nhân lực hơn.

Dường như từ cuộc xung đột kia đến trận phục kích này đều là có người đang lên kế hoạch ở phía sau và rõ ràng là nhằm vào Bạch Tô.

Nhưng mà đối với những người này thì Bạch Tô cũng không có ấn tượng gì, hơn nữa trên người cũng không có ký hiệu gì cho nên Bạch Tô cũng không đoán được là ai thuê bọn họ.

“Tại sao các người lại cố ý muốn giết tôi?”

Bạch Tô không chút sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mặt sẹo, bình tĩnh hỏi một câu.

“Bởi vì cô đã đắc tội người ta rồi.”

Lúc này, Bạch Tô như cá nằm trên thớt, bọn côn đồ đã hoàn toàn thả lỏng cảnh giác với Bạch Tô nên thản nhiên nói chuyện phiếm với cô.

“Tôi đã đắc tội ai chứ? Dù sao thì tôi cũng đang ở trong tay anh, dù có chết thì cũng nên để tôi chết rõ ràng.”

Muốn lấy thông tin từ trong miệng anh ta, Bạch Tô bắt đầu tự đặt mình vào thế yếu.

“Bây giờ còn muốn gài tôi à.”

Người đàn ông mặt sẹo cũng không ngốc, nghe được ý tứ của Bạch Tô thì khóe miệng hắn ta nhếch lên, lắc đầu cười cợt, hắn ta không có ý nói với Bạch Tô.

Thấy bọn họ không bị lừa, Bạch Tô khẽ nhíu mày, thay đổi chiến lược.

“Vậy thì các người đến đi, tôi hy vọng anh có thể nhanh gọn một chút.”

Bắt đầu sử dụng biện pháp hung hăng, Bạch Tô nhắm mắt lại, hơi nâng quai hàm, lộ ra cái cổ trước mặt đối phương.

“Đại ca, để em lên đi.”

Người đàn ông xăm trổ ở cánh tay chủ động bước tới, dù sao lần trước bọn họ cũng để cho Bạch Tô đi, cho nên bây giờ muốn bù đắp.

Rút dao găm từ một bên, người đàn ông xăm trổ ở cánh tay bước tới chỗ Bạch Tô nở nụ cười độc ác, hắn ta chuẩn bị ra tay.

“Chờ đã, lỗ mãng!”

Ngay lúc người đàn ông xăm trổ ở cánh tay bước tới thì người đàn ông mặt sẹo thẳng tay tát hẳn ta một cái và đánh con dao găm trên tay hắn ta xuống đất.

“Trước tiên hãy giữ cho cô ta sống sót và đợi cho đến khi người kia ra chỉ thị, sau đó chúng ta hành động cũng không muộn.”

Người đàn ông mặt sẹo trừng mắt nhìn hắn ta và nghiêm khắc khiển trách.

Quả nhiên là có những người khác đằng sau họ.

Chân mày của Bạch Tô nhíu chặt hơn, như thể đang nghĩ đến kẻ muốn giết cô.

Nhưng có quá ít manh mối trong tay, sau khi nghĩ về nó cô không thể nghĩ ra đó có thể là ai.

Sau đó, người đàn ông mặt sẹo nói thêm mấy lời với người của mình bên cạnh, ra hiệu cho những người khác chặn miệng Bạch Tô lại, đưa về nhà máy bỏ hoang và trói lại, chuẩn bị ban đêm hành động.

“Tôi có một câu hỏi cuối cùng.”

Biết rằng không có cách nào để thoát khỏi tình trạng này, thái độ của Bạch Tô dịu đi, cô nhìn người đàn ông mặt sẹo với vẻ lo lắng và hét lên một lần nữa.

“Hỏi đi, chỉ cần không liên quan đến cơ mật thì sẽ không làm cho cô chết một cách mơ hồ.”

Lần này, giọng điệu của người đàn ông mặt sẹo được cải thiện một chút.

“Phó Vân Tiêu bây giờ vẫn an toàn chứ?”

Biết rằng đó là câu hỏi cuối cùng nhưng mà Bạch Tô vẫn hỏi tin tức về Phó Vân Tiêu, trong mắt có chút lo lắng.

Nghe câu hỏi này, người đàn ông mặt sẹo hơi sững sờ, không ngờ Bạch Tô lại chấp nhất với Phó Vân Tiêu như vậy.

“Anh ta không ở trong tay của chúng tôi, nếu muốn biết thì chúng tôi cần phải hỏi người đã thuê chúng tôi.”

Người đàn ông mặt sẹo thú nhận, hắn ta cũng không giấu giếm vấn đề này nữa.

Nghe câu trả lời này, Bạch Tô trầm ngâm.

Cô chưa kịp suy nghĩ thêm thì cảm thấy sau gáy mình bị đánh một phát nặng nề, mắt cô tối sầm lại rồi bất tỉnh.