Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 866: Mất đi cảm giác



“Lại ví dụ như người máy chuyển hàng đằng sau em, bên trong chúng nó có trang bị cảm ứng tự động, cho nên cho dù thoạt nhìn tốc độ của bọn chúng rất nhanh, nhưng cũng sẽ không đụng vào em.”

Tiếp sau đó, Phó Vân Tiêu lại giới thiệu một người máy nữa.

“Còn có em hãy nhìn người máy hướng dẫn mua hàng...”

Phó Vân Tiêu giới thiệu liên tiếp mấy người máy, vốn dĩ Bạch Tô còn tưởng rằng Phó Vân Tiêu thật sự cố ý giả vờ bình tĩnh.

Kết quả, Phó Vân Tiêu giới thiệu liên tiếp mấy người máy, hơn nữa hình như giống như thật sự hiểu biết về người máy đó, Bạch Tô không thể tỏ ra bình tĩnh được nữa, ánh mắt nhìn Phó Vân Tiêu như đang nhìn quái vật vậy.

“Vậy người máy của các anh đâu? Sẽ xuất sắc hơn những người máy này hơn sao?”

“Đương nhiên.”

Không đợi Bạch Tô nói, Phó Vân Tiêu tiếp theo bổ sung thêm một câu, “Các thuật toán được tích hợp trong những người máy này là các thuật toán cơ bản nhất, người máy của bọn anh hiện tại đang có một con chip độc lập chưa được khai phá, có thể tự giác học tập, kỹ năng sẽ tự giỏi lên.”

Nghe được câu trả lời bình thản của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô rõ ràng hít vào một hơi, có chút khó mà tin được.

“Em hiện tại có thể xem không?”

Trong ánh mắt Bạch Tô lóe lên tia sáng khó có thể tưởng tượng được.

“Một lúc nữa đến khi thi đấu thì em sẽ thấy, hơn nữa em còn sẽ nhìn thấy rất nhiều đồ ngoài sức tưởng tượng của em.”

Khóe môi Phó Vân Tiêu phác họa ra nụ cười đẹp đẽ, càng thêm gợi lên lòng hiếu kỳ trong Bạch Tô.

“Xì...”

Bạch Tô nhịn không được trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu một cái.

Khi cô mới đang mở miệng, đang chuẩn bị lại nói về chuyện khác, bỗng nhiên cách đó không xa góc mặt một người đàn ông hấp dẫn lực chú ý của Bạch Tô, trong lúc nhất thời, ánh mắt Bạch Tô tất cả đều đặt ở trên người đàn ông cách đó không xa.

“Làm sao vậy?”

Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Bạch Tô có chút không đúng, Phó Vân Tiêu hướng theo ánh mắt của Bạch Tô nhìn qua đó.

“Em quen sao?”

Người đàn ông này mặc bộ đồ tây, trong tay cầm một cái thiệp mời màu vàng, rõ ràng cũng là tới tham gia thi đấu, hơn nữa là thư mời có cấp bậc cao nhất.

“Quen biết, anh ấy tên Lý Nghĩa, trước kia đã từng gặp một lần.”

Bạch Tô chần chờ một lát, nhìn người này gật gật đầu.

Khi cô còn đang lo lắng không biết có nên tiến lên chào hỏi đàng hoàng với anh ta hay không, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một người phụ nữ, hình bóng người phụ nữ này thành công dời đi lực chú ý của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.

“Tại sao Văn cũng tới nơi này?”

Bạch Tô nhìn bóng dáng Văn, mày nhíu lại, có chút nghi hoặc hỏi Phó Vân Tiêu một câu.

“Nằm trong dự liệu, bởi vì cô ta đã thoái vốn trong hạng mục hợp tác người máy của chúng ta trước kia, hiện tại cô ta hẳn là muốn tìm kiếm một công ty người máy mới khác, trực tiếp đầu tư, đối nghịch cùng chúng ta.”

Quả nhiên vẫn là cáo già trên thương trường, chỉ dựa vào một tình huống Văn xuất hiện, trực tiếp phỏng đoán ra nguyên nhân cùng mục đích Văn xuất hiện tại đây.

Nghe xong lời Phó Vân Tiêu nói, Bạch Tô suy nghĩ rồi gật gật đầu.

“Vậy anh mau chóng đi chuẩn bị cho cuộc thi đi, không cần phải quan tâm đến em nữa, em ở đây xem một chút.”

Gặp được Văn ở nơi này, Bạch Tô bỗng nhiên cảm thấy trong trận thi đấu này càng cần khiến cho Phó Vân Tiêu đạt được một thành tích tốt, như vậy mới có thể chiếm vị trí có lợi hơn trong cuộc chiến với Văn.

“Được, vậy lát nữa em nhớ đi tìm anh.”

Lại dặn dò Bạch Tô một câu, lúc này Phó Vân Tiêu mới xoay người đi ra hậu trường chuẩn bị thi đấu.

Bạch Tô ở tò mò đánh giá muôn nhiều loại người máy ở trong cuộc triển lãm, khi cô đang rất có hứng thú ngắm nhìn, bỗng nhiên cách đó không xa một người phục vụ trang điểm đi tới chỗ Bạch Tô.

“Xin chào, cô Bạch.”

Người phục vụ hơi hơi khom lưng, cực kì có lễ phép.

“Có một vị tự xưng là bạn thân của cô nói ở nhà vệ sinh chờ cô.”

trên mặt người phục vụ mang theo nụ cười lễ phép.

“Bạn thân của tôi? Cô ấy có nói tên cô ấy là gì không?”

Bạch Tô nhíu mày, có chút nghi hoặc.

“Không có, hơn nữa để tôi báo cho cô, trong tay cô ấy có tài liệu mà cô muốn biết, về Văn.”

Người phục vụ chuyền lời đúng sự thật, không có nửa điểm giấu giếm.

Bạch Tô mày nhăn càng chặt hơn, “Được rồi, tôi đã biết, cô dẫn tôi đi một chuyến đi.”

Tuy rằng còn có rất nhiều điều nghi hoặc, nhưng mà Bạch Tô cũng không có nghĩ nhiều, đi theo người phục vụ đi về phía nhà vệ sinh.

Không biết là do nguyên nhân viện bảo tàng và khoa học công nghệ tự thân thiết kế hay là có nguyên nhân nào khác, sau khi người phục vụ dẫn theo Bạch Tô đi vòng vài vòng, trực tiếp dẫn cô đi đến một hành lang không một bóng người.

“Cô Bạch, nhà vệ sinh ở phía trước.”

Người phục vụ lễ phép mời Bạch Tô.

Nhìn hành lang phía trước lập loè mấy chữ nhà vệ sinh, Bạch Tô có chút do dự.

Nơi này thật sự có chút hẻo lánh, loáng thoáng như có mỗi một góc đều có ẩn giấu sự nguy hiểm.

Nhưng mà nếu đã tới, nếu không đi qua bên đó xem thế nào, lại có chút không cam lòng.

Tự hỏi một chút, Bạch Tô cắn chặt răng, vẫn là quyết định qua đi xem một chút.

“Cảm ơn.”

Bạch Tô gật gật đầu với người phục vụ, nâng lên chân đi về phía trước.

Chỉ là, cô vừa mới đi được hai bước, bỗng nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, ngay sau đó dưới chân nhũn ra, cả người mất đi cảm giác.

Ngay sau đó người phục vụ mặc bộ quần áo lao động đỡ được Bạch Tô, đem cô kéo vào trong phòng vệ sinh có ánh đèn lập lòe trước mặt.

“Tổng giám đốc Văn, mọi chuyện đã làm xong.”

Lấy điện thoại ra, người phục vụ gọi điện thoại.

“Rất tốt, kế tiếp anh thay quần áo bình thường, chờ sau khi cuộc thi bắt đầu, anh lấy thân phận người nhìn thấy chuyện Bạch Tô gặp nguy hiểm nói cho Phó Vân Tiêu, cần phải dẫn anh ta tới này.”

Trong điện thoại, truyền đến giọng nói lạnh băng trầm thấp của Văn.

Hậu trường cuộc thi, cuộc thi triển lãm người máy quốc tế đã được bắt đầu.

Hạng mục Phó Vân Tiêu và Lion bọn họ hợp tác bởi vì ở lĩnh vực người máy đã lấy được một ít thành tựu, cho nên được ban tổ chức sắp xếp ở cuối cùng, xuất hiện với tư cách là hạng mục cuối cùng.

Đã điều chỉnh xong tất cả mọi thứ, Phó Vân Tiêu vừa ở hậu trường chờ đợi lên sân khấu, vừa cúi đầu nhìn thời gian, anh hơi nhíu mày.

Từ sau khi anh xa Bạch Tô, đến bây giờ Bạch Tô vẫn không tới đi tìm anh, cho nên Phó Vân Tiêu cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lại qua một lúc sau, Bạch Tô vẫn chưa tới, Phó Vân Tiêu lúc này mới cầm lấy điện thoại gợi điện thoại cho Bạch Tô.

Chỉ là, điện thoại vẫn luôn ở trạng thái không thể kết nối được.

Liên tục gọi mấy cuộc mà không kết nối được, Phó Vân Tiêu nhăn mặt.

MC chủ trì cuộc thi của hội trường này đã thông báo nhóm người máy cuối cùng lên sân khấu, khi Phó Vân Tiêu chuẩn bị sắp xếp mọi thứ đi lên sân khấu hậu trường bỗng nhiên xông tới một người lạ ăn mặc bình thường, hình như là đi nhầm chỗ.

Chỉ là tùy ý nhìn người xa lạ đi nhầm chỗ này một cái, cũng không có để ý.

“Ở đây ai tên là Phó Vân Tiêu?”

Người lạ đẩy cửa mà vào, nhìn quanh một vòng hỏi một câu.

“Tôi đây.”

Phó Vân Tiêu lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía anh ta, ngữ khí bình tĩnh, chờ đợi người đàn ông này nói tiếp.

“Ở nhà vệ sinh tôi nhặt được một cái túi nữ, tìm không thấy người mất đâu, nhưng mà bên trong có một bức ảnh chụp viết tên của anh, cho nên đưa tới cho anh.”

Người đàn ông này nói rõ ý đồ đến đây là gì, đem túi đưa cho Phó Vân Tiêu.