Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 748: Lãng mạn ấm áp



Thảo nguyên rộng lớn của thành phố H, trời cao đất rộng mênh mông vô bờ bến, có bò có dê trên thảo nguyên nhàn nhã gặm cỏ, cách đó không xa còn có nơi chuyên đón tiếp khách du lịch, bên trong có dịch vụ cưỡi ngựa, còn cả xe jeep.

Từ trên xe đi xuống trong phút chốc Bạch Tô liền yêu thích nơi này rồi. Cô ấy bắt đầu kéo Phó Vân Tiêu rồi bắt đầu chạy trốn trên thảo nguyên.

Chạy được một đoạn đường, Bạch Tô dần dần bắt đầu hít thở khó khăn, ngay sau đó cô bỗng cảm giác một trận choáng váng đầu, nhanh chóng dừng lại cúi đầu mồm há hốc thở dốc.

“Làm sao vậy?”

Phó Vân Tiêu nhìn thấy Bạch Tô chân mày hơi nhíu lại, quan tâm hỏi cô.

Bạch Tô mau chóng vung tay ra hiệu thể hiện bản thân mình không sao.

Lại qua một lúc sau, Bạch Tô cuối cùng cảm thấy sức khỏe của mình đỡ hơn, lúc này mới ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngọt ngào cho Phó Vân Tiêu, để che dấu sức khỏe của bản thân vừa nãy không được khỏe.

“Chạy nhanh quá mà, đau hai bên sườn rồi.”

Bạch Tô tùy tiện lấy lý do viện cớ định lừa gạt anh.

Phó Vân Tiêu vẫn ôm thái độ hoài nghi nhìn Bạch Tô, để cho Phó Vân Tiêu an tâm, Bạch Tô hướng về anh làm mặt xấu cho anh coi sau đó lại chạy đi hướng về nơi đón tiếp của khu du lịch, chỉ có điều lần này cô chạy rất chậm.

Nhìn thấy Bạch Tô còn có thể chạy, Phó Vân Tiêu lúc này mới xóa bỏ sự hoài nghi, nhanh chóng chạy đuổi theo Bạch Tô.

“Chúng ta cưỡi ngựa đi.”

Bạch Tô vẻ mặt hưng phấn nhìn Phó Vân Tiêu nóng lòng muốn thử.

“Được mà, anh dắt em đi.”

Phó Vân Tiêu bình thản nói một câu.

“Không, em muốn tự mình cưỡi cơ, em biết cưỡi mà.”

Bạch Tô vẻ giận hờn nhìn Phó Vân Tiêu, nhìn trông rất thần khí.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô lắc lắc đầu, biểu thị không được, không quan tâm đến Bạch Tô liền trực tiếp nói với người đón tiếp một câu “Một con ngựa, cảm ơn ạ.”

“Này, em muốn cưỡi ngựa.”

Bạch Tô tức giận giậm chân xuống đất còn lớn tiếng lên án hướng về Phó Vân Tiêu nói.

Thế nhưng Phó Vân Tiêu hoàn toàn không để ý lời thỉnh cầu của Bạch Tô, mà anh trực tiếp đem ôm cô lên lưng ngựa, đón ánh hoàng hôn, hướng về nơi xa chạy băng băng qua.

Trên lưng ngựa thật sự là quá xóc, tuy rằng kỹ thuật của Phó Vân Tiêu rất tốt đã điều khiển ngựa chạy rất ổn định rồi nhưng Bạch Tô vẫn cảm giác đồ mình ăn đều muốn nôn hết ra.

Nhìn ra được Bạch Tô không khỏe, Phó Vân Tiêu bắt đầu giảm tốc độ, điều khiển ngựa về trạng thái đi bộ bình thường.

Bạch Tô ngồi phía trước trên lưng ngựa, Phó Vân Tiêu hoàn toàn ôm eo Bạch Tô trong tay lôi dây cương.

Hai người đón ánh chiều dương chậm rãi cất bước, ánh nắng chiều chiếu trên mặt, vừa ấm áp lại dịu dàng.

Gió nhẹ từ đằng xa từ từ thổi tới, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt, Phó Vân Tiêu cầm lấy dây cương tay bỗng nhiên đưa tới đem dây thừng vào tay của Bạch Tô.

“Em điều khiển dây thừng đi.”

Giọng nói khàn dịu dàng từ cổ họng vang lên bên tai Bạch Tô, có chút ngứa ngáy, nhưng nghe lại rất hay.

Bạch Tô hơi do dự một chút, lấy hết dũng khí nhận lấy dây thừng.

Lúc ban đầu cô còn cho rằng cưỡi ngựa rất đơn giản nên mới quậy để mình tự cưỡi.

Sau khi Phó Vân Tiêu mang cô chạy qua một vòng thì cô mới cảm thấy sự khó khăn khi cưỡi ngựa, cho nên khi Phó Vân Tiêu đưa cho cô dây thừng cô thực sự vừa có chút mong chờ lại vừa có chút sợ sệt.

Bạch Tô căng thẳng lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, chăm chú lôi dây thừng cũng không dám di chuyển.

Nhìn ra Bạch Tô căng thẳng hai tay của Phó Vân Tiêu đột nhiên duỗi tới trực tiếp che cầm vào bàn tay của Bạch Tô chăm chú siết hai tay của Bạch Tô.

Một con ngựa, hai người đón ánh tà chiều trên thảo nguyên.

Loại thời gian thanh thản dễ chịu này thực sự quá khó khăn mới có được, Bạch Tô bỗng nhiên bắt đầu có chút không nỡ.

“Anh nói xem, nếu như chúng ta có thể mãi mãi như thế này thì tốt biết bao.”

Giọng nói của Bạch Tô rất nhẹ nhàng, bỗng nhiên thốt ra một câu cảm thán.

“Nếu như em thích vậy thì chúng ta không quay trở về nữa, ở lại đây sống nhé.”

Ngữ khí của Phó Vân Tiêu tuy rằng bình thản nhưng lời khi nói ra cũng rất có sức mạnh.”

Bạch Tô không chút hoài nghi nào cảm nhận được sự thành tâm của Phó Vân Tiêu lúc này, cho dù là bất cứ lúc nào Phó Vân Tiêu nếu đã hứa với cô chuyện gì thì từ trước đến nay không bao giờ nuốt lời.

Trong lòng Bạch Tô có một trận cảm động, tuy rằng cô rất muốn ở lại nơi đây nhưng cô vẫn là lắc đầu “Không được, nếu như sống ở đây lâu rồi, thì sẽ không quay lại được thành phố rồi.”

Bạch Tô tiếp theo lại cự tuyệt Phó Vân Tiêu.

Thực ra trong chốc lát cô suýt nữa đồng ý với Phó Vân Tiêu ở lại đây rồi, thế nhưng cô suy nghĩ một lát vẫn cứ là không đồng ý.

Bởi vì công ty của Phó Vân Tiêu, sinh sống ở thành phố A, cô không thể vì lợi ích của bản thân mà khiến Phó Vân Tiêu phải vứt bỏ những thứ này đi chỉ vì ở cùng cô một quãng thời gian này.

Mặt trời rất nhanh thì đã lặn xuống rồi, trời cũng dần dần tối lại, hai người bắt đi đi về.

Đợi sau khi đem ngựa trở về bọn họ đang chuẩn bị lên xe trở về thì đột nhiên phía sau có tiếng gọi lại của một người đàn ông lạ mặt.

“Đợi một chút.”

Nghe thấy tiếng gọi Bạch Tô và Phó Vân Tiêu cùng lúc quay đầu lại nhìn, một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi đang hướng về bọn họ chạy tới.

“Có chuyện gì không vậy?”

Bạch Tô hoài nghi mà liếc mắt nhìn cậu ta liền xác định cậu thanh niên này bọn họ chưa từng gặp bao giờ.

Cậu thanh niên dừng bước lại, miệng vẫn còn đang thở hổn hển.

Cậu ta nhìn Phó Vân Tiêu trước tiếp theo sau đó mới nhìn Bạch Tô, muốn nói nhưng lại thôi.

“Cái này…Tôi muốn nhờ hai người giúp tôi một việc.”

Cậu thanh niên này vô cùng ngượng ngùng, còn có chút xấu hổ khi mở lời.

“Giúp cậu chuyện gì?”

Bạch Tô nhìn cậu ta nghi hoặc mà hỏi lại một câu.

Có thể nhìn ra cậu thanh niên này có chút ngại ngùng thế nhưng con mắt của cậu ta lại sáng lên, phảng phất cậu ta cần bọn họ Bạch Tô giúp một chuyện rất có ý nghĩa trọng đại với cậu ta.

Tay cậu ta co quắp nắn nắn tay giống như là vừa hạ quyết tâm rồi, lúc này mới nhìn Bạch Tô hai người bọn họ mở lời “Tôi muốn cầu hôn với bạn gái tôi, sau đó tôi muốn mượn xe của hai người dùng một chút ạ.”

Nói xong câu nói này, sợ Bạch Tô và Phó Vân Tiêu không tin cậu ta, câu ta nhanh chóng lại bổ sung thêm “Bạn gái tôi ở ngay khu du lịch đón tiếp đi làm, địa điểm cầu hôn cũng ở gần đây, chỉ dùng một lát thôi, tôi muốn trang trí một chiếc xe hoa.”

Cậu thanh niên có chút ngại ngùng xấu hổ khi đưa ra lời thỉnh cầu.

Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu một cái, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười.

“Được thôi, ngoài mượn xe của tôi ra còn có thể để anh ấy làm tài xế của cậu, đi đón cô gái mà cậu yêu thương.”

Câu nói này tuy rằng là nói với cậu thanh niên nhưng Bạch Tô lại nhìn Phó Vân Tiêu cũng lộ ra một vẻ mặt đắc ý.

Cho tới nay Phó Vân Tiêu đều có tài xế riêng, làm tài xế cho người khác, đây cũng là lần đầu tiên.

Thế nhưng tuy rằng Bạch Tô nói ra Phó Vân Tiêu cũng không từ chối, nhìn cậu thanh niên gật đầu, đồng ý giúp cậu ta chuyện này.

Cậu thanh niên thực sự quá vui mừng rồi, sau khi liếp tiếp nói mấy tiếng cảm ơn, thì lại đi bố trí trang trí địa điểm cầu hôn rồi.

Phó Vân Tiêu và Bạch Tô chia làm thành hai đường, phía Phó Vân Tiêu giúp cậu thanh niên trang trí xe hoa, Bạch Tô thì giúp trang trí hiện trường.

Sau khi tất cả đều chuẩn bị xong, Bạch Tô còn chủ động nhận một nhiệm vụ, đợi khi cô gái được cầu hôn kia xuống xe, cô còn thay mặt đại diện cậu thanh niên đi tặng hoa.

Cả hiện trường cầu hôn cũng đều không có xa hoa, là hiện trường cầu hôn bình thường nhất.

Nơi duy nhất xa hoa có thể chính là xe của bọn họ Phó Vân Tiêu, làm tăng thêm đẳng cấp ở hiện trường cầu hôn.

Tuy rằng rất đơn giản thế nhưng lại đầy đủ ngoài ý muốn cho nên cuộc cầu hôn này lại có vẻ rất lãng mạn ấm áp.

Mãi đến tận khi Phó Vân Tiêu đón được cô gái lên xe, cô gái đó mới biết cậu thanh niên trước mặt mình chuẩn bị cho cô một buổi cầu hôn.

Hơn nữa cậu thanh niên này chuẩn bị một chiếc xe hoa đẹp mắt như vậy, thậm chí còn có cả một tài xế cao cấp vô cùng đẹp trai đặc biệt đẹp trai cô gái vô cùng kích động, ánh mắt một lát đã đỏ hết cả lên.